Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 263: Tình Hình Tu Luyện

Chương 263: Tình Hình Tu LuyệnChương 263: Tình Hình Tu Luyện
Dứt lời bịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, một đám người cũng quỳ theo dập đầu, tiếng cầu khẩn như thủy triều truyền đến, Trân Đông Hà nhìn chằm chằm bộ dáng nam hài, không để ý tới đám người xung quanh, thầm nghĩ:
"Đứa nhỏ này không thể để ta tự mình đến dẫn đạo, vô duyên vô cớ để lại nhược điểm, tìm cho hắn một chỗ không tồi, cũng coi như cho Trần gia một câu trả lời thỏa đáng.
Thế là đỡ ca ca mình dậy, trầm giọng nói:
"Ta mặc dù không thể tự mình mang đứa nhỏ này đi, lại có thể tìm cho nó một lương sư...
Trần lão thái gia ngơ ngác sững sờ, sắc mặt biến ảo bất định, chần chờ nói:
"Vị Lương sư này họ Điền... hay là họ Liễu?"
Trân Đông Hà không thường tiếp xúc với tu sĩ họ khác dưới chân núi, nghe xong lời này ngược lại sửng sốt, trong lòng bừng tỉnh đại ngộ, thâm nghĩ:
"Tu sĩ khác họ Lý gia, tới hôm nay đã có ba bốn mươi người rồi, trong đó đại bộ phận đều là thai tức tầng một tầng hai, nhưng cũng có ba bốn thai tức tâng bốn... Sợ rằng cũng có phân chia phe phái, việc này cũng liên quan đến lập trường của Trần gia..."
Trân lão thái gia thấy bộ dáng Trân Đông Hà, trong lúc nhất thời có chút bối rối, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn cố nặn một nụ cười, vội vàng nói:
"Không phải chúng ta nghi ngờ quyết định của tiên sư, chỉ là muốn để cho nhà ta biết tên tuổi của lương sư kia... Cũng biết rõ đầu nhập vào môn hạ của những người nào."
Trân Đông Hà khoát tay áo, cười nhẹ nói:
Ca ca yên tâm, người này họ Lý.'
'Họ Lý?
Trần lão thái gia lập tức vui mừng quá đỗi, nhếch môi cười, lộ ra mấy cái răng muối, cười nói:
-Họ Lý được! Họ Lý được ạ!"
Trân Đông Hà cười ha hả một tiếng, dắt tay Trần Mục Phong, cưỡi gió bay lên, để lại một đám người trên mặt đất hâm mộ nhìn.
Trân Đông Hà bay một lúc trong trấn, đứa bé trong lòng run rẩy, đáp xuống khoảng sân trống trải, Trân Mục Phong lảo đảo vài cái, Trần Đông Hà buông tay hắn ra, thấy trước cửa đá có một người, tóc xám trắng, thẳng tắp ưỡn ngang hông, thấy hắn có chút kinh ngạc, chắp tay nói:
"Bái kiến Đông Hà huynh đệ... Ngược lại là hiếm lạ, là tới tìm Ô Ma Lý này sao?"
"Cũng không phải."
Trân Đông Hà cười khanh khách ôm quyền, kéo đứa nhỏ này đến trước mặt hắn, nhẹ giọng nói:
"Ta đây là tới tìm Thu Dương huynh."
Lý Thu Dương tiến lên một bước, ngồi xuống ghế đá trong viện, linh thức thấu thể mà ra, còn đang lưu ý tới Ô Ma Lý, cái này cười nói:
"Đông Hà huynh cứ nói thẳng là được!"
Trân Đông Hà gật gật đầu, nghiêm mặt nói:
"Ta trở vê Trần gia một chuyến, trong nhà được một tên có linh khiếu, muốn nhờ ta dẫn hắn ta vào đạo đồ, ta lại không tiện dẫn hắn theo ta, chỉ sợ phải giao phó cho huynh.
"2"
Lý Thu Dương cúi đầu, không có lập tức đáp ứng, nhìn chằm chằm khuôn mặt Trần Mục Phong một hồi, thấy nam hài này coi như ngoan ngoãn, Trân Đông Hà lại mở miệng, lấy pháp lực truyên âm nói:
"Ta nghe nói tất cả con cháu dưới gối Thu Dương huynh đều là thân không có linh khiếu, sau này cũng khó có thể sinh con nữa rồi. . Không bằng nhận lấy đứa nhỏ này, lấy tình thây trò dốc lòng dạy bảo, lại kiếm một nữ tử để gả cho, đợi sau khi tạ thế trăm năm, con cháu cũng có thể có một cái che chở..."
Lời nói này cũng nói ra khúc mắc của Lý Thu Dương, trên mặt hắn nhất thời có nụ cười, liên tục gật đầu, trầm giọng nói:
"Nếu huynh đệ đã nói như vậy, ta sẽ thu nhận đứa nhỏ này."
Trân Đông Hà cười ha ha, vỗ vỗ lưng đứa nhỏ kia, cười nói:
“Gọi sư tôn.”
"Sư tôn!"
Nam hài kia ngược lại cũng nhu thuận, kêu một tiếng giòn tan, Lý Thu Dương lập tức thân thiết kéo tay hắn, hỏi tên tuổi, Trân Đông Hà cười khanh khách nhìn hai người này hỏi xong, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Đông Hà có một chuyện muốn hỏi Thu Dương huynh."
"Mời nói..
Lý Thu Dương ngẩng đầu, liền thấy Trân Đông Hà từ trong túi trữ vật lấy ra hai cái chén nhỏ, lại lấy một hồ lô, rót đây rượu vào trong chén, lúc này mới thấp giọng nói:
"Đông Hà ở Hoa Thiên Sơn tu hành nhiều năm, đối với tu sĩ khác trong nhà không hiểu nhiều lắm, không biết... Thu Dương huynh có thể giải thích nghi hoặc cho ta không?”
“Thì ra là việc này!"
Lý Thu Dương nâng chén đang muốn nhấp khẽ, nhìn cửa đá đóng chặt, cuối cùng đặt chén ngọc xuống, cười nói:
-Hiện giờ tu sĩ Thai Tức khác họ trong nhà có hai mươi tám vị, sáu tu sĩ Thai Tức họ kép Diệp Lý, phần lớn tại Thai Tức tâng một hai, không đáng nhắc tới, chỉ có có mấy tu sĩ tu hành tương đối sớm nên tu vi cao hơn."
Lý Thu Dương liếc qua Trần Mục Phong bên cạnh, thấy đứa nhỏ này dựng thẳng lỗ tai nghe, khẽ gật đầu, nghiêm mặt nói:
"Vị thứ nhất, Thai Tức tâng năm, họ Điền, là gia chủ... Là người nhà mẹ đẻ thê tử của đại vưing.'
Lý Thu Dương dùng một câu đại vương liên khiến hai người trầm mặc, hai người đều là người cùng Lý Hạng Bình vào sinh ra tử, ở trên địa bàn Sơn Việt lúc đều gọi Lý Hạng Bình là đại vương.
"Đại vương đã qua đời ở Sơn Việt, trong mấy năm qua chủ mẫu cũng mệt nhọc mà chết, địa vị của Điền gia cũng giảm xuống không ít, nhưng người này thiên phú không tôi, hiện giờ đã bốn mươi tuổi, khả năng đột phá Luyện Khí không lớn, nhưng vẫn là có."
"Hiện tại phụ trách trông linh đạo trong trấn, có không ít người than gia trồng trọt, cũng coi như đứng đầu một ngon núi."
"Tiếp theo chính là Liễu gia cùng Nhâm gia, đều là Thai Tức tâng bốn, nhưng hơn phân nửa đều không có cơ hội đột phá Luyện Khí, mỗi người một nơi."
Trân Đông Hà uống rượu nhạt, nhíu nhíu mày, thấp giọng nói:
"Việc này trong nhà có biết không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận