Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 272: Hết lời khen ngợi

Chương 272: Hết lời khen ngợiChương 272: Hết lời khen ngợi
Lý Huyền Phong đặt Kim Canh Trường Cung trong tay xuống, lập tức khuấy lên một trận sóng khí trên mặt đất, hắn và Lý Huyền Lĩnh cùng ngồi bên cạnh bàn, nghe hắn kể lại toàn bộ chuyện mấy năm nay, lúc này mới trả lời:
"Cũng may đều là chuyện tốt, đợi đến khi Ô Ma Lý tu thành Luyện Khí, cũng không cần làm phiền Nhị bá, một mình ta cũng đủ, để cho Sơn Việt Luyện Khí một người cũng không chạy thoát được.
Lý Huyền Lĩnh cười gật gật đầu, lại nhắc nhở:
"Phần tạp khí kia rất cần thiết, ta đã để Đông Hà lưu tâm thu thập, ta chưa từng đột phá Luyện Khí, cũng không biết có tới kịp không."
"Không sao.”
Lý Huyên Phong gật gật đầu, trả lời:
"Nếu ta đã xuất quan, đợi đến lúc mưa gió sấm chớp cùng nhau hái khí là được, dù sao cũng là tạp khí, cũng không cần bao nhiêu công phu."
Nói xong lời này, Lư Uyển Dung ở bên cạnh đã chuẩn bị xong nước trà, bày lên chén ngọc cho hai người. Lý Huyền Phong uống một ngụm, cười nói:
"Uyên Tu quản gia như thế nào."
Lý Huyên Lĩnh đặt chén ngọc xuống, sắc mặt vui mừng, thấp giọng nói:
"Thủ đoạn cao minh, có thể quản lý các chư mạch, ngay cả mấy tộc lão Huyền Tuyên ca đau đầu đều tự mình đến chỗ ta, lời nói có nhiều ca ngợi.
"Cương nhu đúng lúc, bảo vệ tộc đàn, càng thêm thân cận với mọi người, châm ngòi ly gián, đổ thêm dầu vào lửa, làm cho tu sĩ họ khác mơ hồ ăn ý ở trong nhiều năm lại sụp đổ trong một đêm, cạnh tranh lẫn nhau... Người này quản gia tộc, còn vượt qua ta và ngươi một bậc!"
Lý Huyên Phong không ngờ Lý Huyền Lĩnh lại đánh giá Lý Uyên cao đến mức này, hơi ngẩn người, vỗ đùi, kêu lên:
"Thật sao? Đứa nhỏ này lúc còn bé là một người yên tính, chưa từng nghĩ có bản lãnh như vậy!"
Lý Huyền Lĩnh nhắc tới Lý Uyên Tu cũng ý cười đây mặt, cười khanh khách mở miệng:
"Tu nhi là thu liễm, vừa thấy mặt không nhìn ra chỗ hơn người, khiến người khinh thường, bất ngờ đã trúng mưu kế của hắn, Giao nhi thì vừa nhìn liền biết là người dũng cảm tiến thủ quả cảm, hai huynh đệ đều không thể khinh thường!"
'Ha ha ha hat"
Lý Huyền Lĩnh và Lý Huyên Phong đã nhiều năm không gặp, hai người trò chuyện một hồi, Lý Huyền Phong suy nghĩ vài hơi thở, câm trường cung lên, cười nói:
"Ta sẽ giải quyết việc tế phẩm, sớm bắt yêu vật trở về, cũng không đến mức quá vội vàng.'
Nói xong liền cáo từ hai người, cưỡi gió bay ra khỏi động phủ rồi đi vào trong núi. Lư Uyển Dung nhìn Lý Huyền Phong cưỡi gió đi xa, thấp giọng nói:
"Huynh trưởng bây giờ cũng đã ba mươi, còn chưa từng lấy vợ lưu lại dòng dõi, ngược lại cũng là một vấn đề."
Lư Uyển Dung và Lý Huyền Phong chỉ gặp nhau vài lần, nói qua mấy câu, không có cảm xúc gì với vị huynh trưởng của phu quân này, ở sâu trong nội tâm kỳ thật cũng không cảm thấy đây là chuyện gì quan trọng, thậm chí mơ hồ có chút may mắn, dù sao trong nhà càng có nhiều con nối dõi, thì sự chú ý phân chia trên người Thanh Hồng lại càng ít, thân là em dâu, thể diện này vẫn phải nói.
-Đúng vậy.
Lý Huyền Lĩnh và Lý Huyền Phong cảm tình không tệ, lại trịnh trọng gật đầu, đặt việc này trong lòng.
"Chỉ là chuyện này đối với huynh trưởng đả kích khá lớn, sợ rằng không có tâm tư, chúng ta khuyên hắn không được, vẫn là phải để phụ thân nói."
Lý Huyền Phong cưỡi gió mà lên, dựa theo lộ tuyến năm đó Lý Thông Nhai mai phục hai người Trường Tiêu môn để đi, rơi vào dưới một gốc cây rong màu trắng.
Một con đại hồ ly đang khua khoắng cái gì đó trước rễ cây, khắp nơi đều là các loại loại hồ ly nhảy nhót tưng bừng, thấy Lý Huyền Phong cũng không sợ, nó lắc đuôi ngửi tới ngửi lui bên chân Lý Huyên Phong.
"Vấn bối Lý Huyền Phong, bái kiến tiền bối."
Lý Huyền Phong chắp tay, hồ ly kia thấy thế sững lại, vội vàng nói:
"Lý Thông Nhai đâu? Sao lại là ngươi đến, đang rất tốt chẳng lẽ chết ở bên ngoài..."
"Trưởng bối đã bế quan đột phá, cho nên mới bảo ta đến đây."
Lý Huyền Phong đáp lại, hồ ly đứng thẳng lên, kêu chỉ chỉ: "Nhưng mà đột phá Trúc Cơ, đó cũng là cửu tử nhất sinh..."
"Nhị bá bây giờ luyện khí tâng tám, bế quan không phải là đột phá Trúc Cơ."
Hồ ly nghe vậy mới ổn định lại, kêu lên:
"Nhân tộc tu luyện thật nhanh, chỉ hai ba năm đã đột phá một tầng, bây giờ đã vượt xata..
Liếc qua Lý Huyên Phong, hồ ly thần bí bí nói:
"Ta nghe từ chỗ vị đại yêu Giang Tây Sơn kia nghe nói thọ người bên kia thọ nguyên sắp tận, các ngươi có biết không? Lý gia tiếp giáp với Sơn Việt, phải chuẩn bị sẵn sàng!"
Lý Huyền Phong thấy Hồ Lu quan tâm Lý Thông Nhai như vậy, lại vội vàng không ngừng nhắc nhở Lý gia, lập tức có không ít hảo cảm, thâm nghĩ:
"Ngược lại buồn cười, yêu vật trên thế gian còn thành thật hơn nhiều so với con người...
Trong lòng suy nghĩ, Lý Huyền Phong trả lời:
"Đa tạ tiền bối nhắc nhở, nhà của ta đã hiểu."
"Hiểu được là tốt rồi!"
Hồ ly hung hăng hừ một tiếng, hình như bởi vì không thấy được Lý Huyền Phong tò mò mà khiến hắn lộ vẻ ngứa ngáy muốn thổ lộ ý muốn của mình, chưa từng thỏa mãn, nằm sấp trên mặt đất, kêu lên:
“Tới đây làm gì?"
"Huyền Phong muốn bắt hai con yêu vật, xin tiền bối cho biết một chút."
"Ác"
Hồ ly tiếp nhận linh đạo Lý Huyền Phong đưa tới, nhếch miệng cười một tiếng, nói vị trí mấy con yêu vật cho Lý Huyền Phong biết, lắc lắc đuôi nhìn hắn cưỡi gió mà đi, bỏ vào trong miệng một thanh linh đạo, kêu chi chỉ:
“Hay cho một cây kim cung.'
Lý Huyên Phong đón gió bay nửa canh giờ, trước mắt hiện ra một gò đất nhỏ lượn lờ mây mù, phía trên cây ăn quả mọc liên phiến, từng đàn hươu và ngựa chạy ưua, Lý Huyền Phong nhìn chăm chú một hồi, chưa từng nhìn thấy yêu vật nào.
"Hồ ly kia nói nơi này có đàn linh khuyển, trong đó có hai con cấp bậc Luyện Khí, ta lại chưa từng nhìn thấy, thậm chí ngay cả một tia yêu khí cũng không có, quả nhiên là giấu rất giỏi."
Lý Huyền Phong quan sát một hồi, cuối cùng cũng nhìn thấy một con linh khuyển màu xám trên một tảng đá lớn, tu vi Thai Tức tâng ba, chân sau thô to, chân trước ngắn yếu, giống như một đứa trẻ ngồi trên tảng đá nhìn chằm chằm đàn nai phía dưới, vai cao mà mông thấp, thoạt nhìn còn tưởng rằng là một thằng nhóc đội áo khoác màu xám.
'Đây là... chăn nuôi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận