Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 193: Song Hỷ Lâm Môn

Chương 193: Song Hỷ Lâm MônChương 193: Song Hỷ Lâm Môn
Chương 193. Song Hỷ Lâm Môn
Đại trận hộ sơn không hề giống với những tiểu trận bảo vệ động phủ thường dùng một lát là được, đại trận hộ sơn có kỳ hạn không ngắn, trước sau phải bố trí năm sáu tháng, Lưu Trường Điệp phải ở Lý gia nửa năm, phân định phương vị đại trận cùng trận văn khắc trận đều không thể tách rời hắn ra khỏi.
Lý Huyền Tuyên liền tìm tiểu viện cho Lưu Trường Điệt ở dưới núi, ngày thường giao tiếp cũng coi như thuận tiện, Lưu Trường Điệt không phụ sự mong đợi của mọi người, ngày ngày đi tới đi lui trong núi, tự mình đi giám sát, nhìn ra hắn quả thật đặt chuyện này ở trong lòng.
Lý Huyền Tuyên lúc này mới sắp xếp công nhân lại, phía dưới có tộc binh tới báo, lại nói người Lư gia đã đến, mấy ngày nữa sẽ thành thân.
"Gấp vậy sao?"
Lý Huyên Tuyên khẽ nhíu mày, âm thâm hoài nghi tình huống thân thể Lư Tư Tự, mặc dù nói tu sĩ luyện khí có tuổi thọ hai trăm năm, nhưng cả đời thường sẽ bị thương nặng, bị ám thương, tuổi thọ rút ngắn hơn mười năm vẫn là thường gặp, chẳng lẽ thân thể Lư Tư Tự này không chịu nổi?
"Bảo bọn họ lên gặp ta đi."
Lý Huyền Tuyên cũng lên lịch trình hôn sự của Lý Huyền Lĩnh, lập tức phân phó hôn sự mấy ngày nay.
Trên núi Lê Kính bận rộn đến mức không thể ngừng ầm ï, dưới núi lại cũng oanh long long long long lửa nóng bận rộn hẳn lên, tiểu tông cùng chi mạch Lý gia có hơn mấy ngàn người, ở vây quanh ở chân núi Lê Kính Sơn, gia đình đều giăng đèn kết hoa, trong núi xanh biếc điểm xuyết một mảng màu đỏ.
Mấy vị cao tâng Lý gia biết liên hôn giữ hai nhà Lý Lư là do Lư gia bất đắc dĩ, đại biểu tiểu tông là Lý Thu Dương cũng âm thầm phỏng đoán đại khái, tiểu tông cùng chi mạch phía dưới lại biết rất ít, chỉ nghe nói Lư gia là đại gia tộc phía đông, cũng chiếm cứ hai ba trăm năm ở phía đông, bọn hắn đều là vì quan hệ thông gia hai tiên tộc mà vui sướng không thôi, tự phát giăng đèn kết hoa, khiến cho trong núi một mảnh đỏ bừng, rất náo nhiệt!
Đệ tử Lý gia đều vây quanh ở cửa thôn, tò mò nhìn quanh xa giá, nhất thời có người nói:
"Nghe nói tân nương còn là một người tu tiên mang linh khiếu!" "Thành ý của Lư gia thật đúng là... đích nữ mang Linh Khiếu cũng gả tới...'
Tiểu Tông Lý gia cùng chỉ mạch bây giờ cũng có bốn ngàn người, đều tự cho mình là hậu đại tiên nhân, đều có cảm giác hơn người, con em Diệp thị thì còn tốt, mấy tiểu tông khác nhánh của Lý Mộc Điền ở trong tứ trấn là chạm tay có thể bỏng, người người lấy lòng.
Nếu không phải Lý Mộc Điền khi còn sống đã thiết lập tộc chính, chuyên có một nhóm người để chằm chằm những người này, chỉ sợ đám người này đã ăn chơi đàn đúm, không coi ai ra gì.
Xa giá Lư gia xuất hiện từ xa xa trên Cổ Lê đạo, trên đường phố đã sớm khoác đầy lụa đỏ, đầu đường có mấy tộc binh cẩm y đứng canh, nhìn chằm chằm vào đàn thiếu niên này, làm cho những người này cho dù tò mò cũng không dám làm gì, chỉ có thể đứng nhìn.
"Cũng không biết dáng dấp người này ra sao?"
"Đại ca, người của chính viện đang nhìn kìa! Thu liễm một chút!"
Lư Uyển Dung đang lung la lung lay trong xe, một đường xóc nảy tới đây, đổi lại là người bình thường sớm đã nôn ra bất tỉnh nhân sự, nàng tốt xấu gì cũng coi như có tu vi trên người, ngược lại coi như dễ chịu.
"Vốn tưởng rằng thân có linh khiếu, đời này có thể tự chủ, lại không nghĩ rằng mình đã thành công cụ kết thân cao hơn một bậc..."
Sự khó chịu nhẹ ngoài thân thể cũng không ảnh hưởng đến Lư Uyển Dung, trái lại bi thương trong lòng càng khiến nàng thống khổ hơn, nàng cúi đầu nghe tiếng bàn tán xung quanh, trong lòng tràn ngập mê mang.
Đến trước viện tử dưới chân núi, Lư Uyển Dung như con rối được điều khiển, từ sáng sớm cho đến tận buổi tối, nghe đối diện truyền đến giọng nói ổn trọng của Lý Huyền Lĩnh, âm vang mạnh mẽ, trong lòng hơi thả lỏng.
Thỉnh thoảng lại liếc nhìn một chút, thấy thiếu niên đối diện có khuôn mặt cương nghị, dáng vẻ bất phàm, đang bị gia quyến xoay xoay vài vòng, đáy mắt bất đắc dĩ lại ôn hòa, hắn mặc trên người hôn phục tân lang màu đỏ vàng càng phụ trợ khí chất xuất trần, bi thương trong lòng nàng tiêu tán vài phần, thầm nghĩ:
"Tốt xấu gì thì sống ở bên một gương mặt tuấn tú cũng dễ chịu hơn. Nghe người phía dưới nói thì hắn là con trai trưởng thứ ba của Lý gia, Lý Huyền Tuyên nghiêm túc công chính, Lý Huyền Phong phóng đãng không ràng buộc, Lý Huyền Lĩnh ôn hòa nhã nhặn, cũng là người dễ ở chung." Trong lòng cẩn thận suy nghĩ, Lư Uyển suy nghĩ lại bản thân, Lý Huyền Lĩnh chưa đến hai mươi tuổi đã tu luyện đến Thai Tức tâng ba, có thể nói hắn là hạt giống Luyện Khí đã định trước, tính tình ổn trọng, tướng mạo xuất chúng, chư gia xung quanh ngoại trừ An gia An Cảnh Minh thì nào có thiếu niên nào sánh được với hắn? Lư Tư Tự dùng hy vọng cả nhà để gả cho mình, chính bản thân mình trèo cao.
Thiếu nữ mười mấy tuổi cuối cùng đã suy nghĩ thấu đáo trong đó, lập tức cúi đầu cười, ánh trăng ngoài cửa sổ rơi vào ống tay áo màu đỏ thẫm, Lư Uyển Dung run run tay áo, trong lòng lại có chút chờ mong đối với cuộc sống tương lai.
Nàng cúi đầu, lại nghe bên cạnh có người kêu lên:
"Gia chủ! Phu nhân của ngài sinh con rồi!"
"Cái gì?"
Một giọng nói hơi có vẻ già nua vang lên, tiếng bước chân dồn dập liên tiếp ập tới, tiếng chúc mừng chúc mừng vang lên:
"Song hỉ lâm môn, song hỉ lâm môn !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận