Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 349: Tiêu gia thành Tử Phủ tiên tộc

Chương 349: Tiêu gia thành Tử Phủ tiên tộcChương 349: Tiêu gia thành Tử Phủ tiên tộc
Lý Uyên Giao thấy bộ dáng của nàng, nhịn không được khẽ cười, trêu trọc vài câu, nhưng không ngờ Mộc Nha Lộc bình tĩnh vài hơi thở, đột nhiên nghiêm mặt, lo lắng nói:
"Giao Nhi... Ngươi thật sự không làm gia chủ sao?! Bây giờ thế cục đã không còn như trước nữa, vẫn nên suy nghĩ cẩn thận một chút... Ngươi vốn là đệ nhất nhân trong Uyên Thanh, Uyên Bình thì Tiên Thiên có khuyết, quả quyết không thể so sánh với ngươi, ngươi lại cưới nữ tử Tiên Tộc, nếu ngươi không ngồi vị trí gia chủ này, sẽ để cho người ta nghĩ như thế nào."
Lý Uyên Giao lắc đầu, thấp giọng nói:
"Hài nhi vô tâm ở đây, vẫn là giao cho Uyên Bình đi."
"Vâ phần người khác nghĩ như thế nào."
Lý Uyên Giao cười ha ha, đem kiếm bên hông võ lên bàn, thấp giọng nói:
"Đợi ta đột phá Luyện Khí, ta sẽ tự tìm một chỗ tu luyện, không thường xuyen xuống núi thì bớt phiên não."
"Vê phần để Uyên Bình quản gia..."
Lý Uyên Giao cười lắc đầu, ra hiệu Mộc Nha Lộc tới gân nghe, lúc này mới thấp giọng nói:
"A nương chớ có quên mấy huynh đệ thứ xuất của ta, bây giờ đều là nhân vật mỗi người giữ một trấn, bọn hắn sợ nhất là khi ta đến quản gia, lại càng sợ gia chủ rơi vào mạch khác. Uyên Bình quản gia là thích hợp nhất, có bọn họ giúp đỡ, ai có thể lật trời?"
Mộc Nha Lộc gật đầu, trong lòng âm thầm thở dài, kìm nén rất nhiều lời không biết từ đâu mở miệng, nàng đâu phải lo lắng Lý Uyên Bình khó có thể quản gia, có Lý Huyền Tuyên, Lý Uyên Giao ở đây, cho dù là kẻ ngốc chỉ biết nói cũng đều có thể ngồi vững vị trí này, nàng thâm nghĩ:
"Tai họa lớn nhất ngược lại là đứa nhỏ này của ta, hiện giờ là huynh đệ hòa thuận, tự nhiên không có vấn đề, nhưng ai có thể cam đoan con cháu đời đời hiếu thảo... có nhà ngoại cường hãn, thật sự là nguy hiểm."
Mộc Nha Lộc nghĩ tới nghĩ lui, thực sự bất an, nhẹ giọng mở miệng nói:
"Giao Nhi... Tất nhiên Uyên Bình không có vấn đề gì, nhưng bối cảnh Tiêu Quy Loan thâm hậu, ngươi lại là người dẫn đầu của Uyên Thanh, tam mạch khác thì ám nhược, nhất mạch cường hoành, lại chiếm cứ được vị trí gia chủ, vạn nhất con cháu nổi lên tâm tư...' "Mẫu thân!"
Lý Uyên Giao đột nhiên ngắt lời nàng, dường như biết được nàng muốn nói gì, cười nói:
“Nhà ta không có thứ hèn nhát như vậy.'
Tiêu Sơ Đình lẳng lặng đứng ở trên trời cao gió sóc, nhìn phương hướng Thanh Trì tông im lặng không nói, thần thông của tiên tu Tử Phủ va chạm trên không trung, tản mát ra từng trận thải quang, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, thân thông trong cơ thể rục rịch muốn động.
"Hơn ba trăm năm rồi..."
Hắn đưa mắt trông về phía xa, Thanh Trì phong ở trong đám mây xa xa như ẩn như hiện, một mảnh hiu quạnh, trên bầu trời thỉnh thoảng có pháp lực lưu quang di chuyển tới, phía dưới cũng có phàm nhân buôn bán, thế gia Ngũ Quận, bao nhiêu bách tính cùng đệ tử, ba trăm năm nay dân tình không yên, bị lấy đi huyết nhục mang đến Thanh Trì tông để thành tựu tu vi người khác.
Tiêu Sơ Đình lúc mười hai tuổi đứng ở bên cạnh Trọng phụ Tiêu Hàm Ưu, cũng đứng ở vị trí hiện giờ, Tiêu Hàm Ưu giải thích cho hắn biết Thanh Trì Ma Môn đã thông qua đủ loại thủ đoạn máu tanh từ đám người tán tu đến thế gia như thế nào, khi đó hắn cười nói:
"Nghe nói Sơn Việt có một tiên cơ gọi là Hấp Huyết Dân, thật sự là trùng hợp, nếu thân thông này trở thành kim tính, thoát khỏi hai thủ hạ của thượng tông, nhìn thấy cảnh sắc thiên địa này, tất nhiên sẽ để cho nó cười đến rụng răng, tự thẹn không bằng!"
Tiêu Sơ Đình nghe được tỉnh tỉnh mê mê, hỏi:
"Ta từng nghe nói trong thiên địa có một cuộc tranh đấu Tiên Ma, rất nhiêu thượng tiên đã ngã xuống ở đại chiến Bình Minh Tân, thế nhưng cuộc đại chiến này đã phá hỏng trật tự của thiên địa..."
Tiêu Hàm Ưu im lặng không nói, uống ngụm rượu trong hồ lô, chán nản nói:
"Sự tình vốn là như vậy."
Tiêu Sơ Đình có chút hương vị tức giận, thấp giọng nói:
"Dựa vào cái gì? Nếu để cho ta quản gia, nâng đỡ tán tu bên ngoài, bên trong đoàn kết tông tộc, tất khiến cho đệ tử thân canh, tu sĩ yêu dân, phá vỡ Thanh Trì, lại đổi thiên địa mới." Tiêu Hàm Ưu cười mà không nói, Tiêu Sơ Đình tự cảm thấy phát ngôn bừa bãi, còn có chút xấu hổ, về sau Tiêu Hàm Ưu thân tử, Tiêu Sơ Trù tức giận đi ra ngoài, Tiêu gia xuống dốc không phanh, đến phiên Tiêu Sơ Đình quản gia, hắn rốt cuộc phát hiện Tiêu gia cũng là uống máu dân mà sinh sống, chỉ là không khốc liệt như vậy, không trắng trợn như vậy.
Nếu Tiêu Sơ Đình muốn thay đổi tất cả, phải giết sạch huynh đệ thúc bá của hắn, ngay cả tỷ muội thím, sau đó nhìn Tiêu gia ngã xuống trước mặt mình, thế gia mới sẽ lại sinh trưởng trên mảnh đất này, thế gia mới sẽ càng thêm khốc liệt và uống máu trắng trợn.
Núi sông Lê Hạ quận nhấp nhô ở trước mắt, tai nạn máu tanh đồ thành kia giống đã trôi qua, dân chúng đi xuyên qua ngõ hẻm trống trải, ngoài thành có sài lang muôn hình muôn vẻ muôn vẻ đang đi săn, trừng đôi mắt xanh mơn mởn chờ đợi, đợt tai nạn cả thành bị giết kia bọn nó được hăn no thịt người, cho nên đến nay nhớ mãi không quên thịt người.
Thần thông thải quang dân dần từ trên người Tiêu Sơ Đình bay lên, không ngừng lưu chuyển ở trên bầu trời, như là trên mặt hồ yên tĩnh bị ném vào một cục đá, có gợn sóng nhộn nhạo ra, thanh âm trong miệng hắn phát ra không ngừng quanh quẩn trên không trung, được thần thông mang về bốn phương tám hướng.
"Tiêu Sơ Đình của Lê Hạ Tiêu gia, hôm nay chứng Tử Phủ! Tiêu gia theo thường lệ thoát ly Thanh Trì tông, xưng là Tử Phủ Tiên Tộc, ba tháng sau chế lễ tế tự, chư vị đạo hữu đều có thể đến đây xem lễt"
Bạn cần đăng nhập để bình luận