Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 676: Phệ La Nha

Chương 676: Phệ La NhaChương 676: Phệ La Nha
"Yêu pháp thô thiển, ngươi cũng dám mang ra mất mặt xấu hổ!"
Viên Thành Thuẫn cười lớn một tiếng, [ Phục Thanh Sơn ] phát ra kim quang chói lọi, dễ dàng xua tan yêu vụ, hai cây côn đánh trúng ngực Trư yêu.
HAI"
Hai côn mang theo kim quang đánh cho Trư yêu phun máu tươi, không chịu nổi lực đạo, thân hình phình to, sắp hiện nguyên hình. Lý Uyên Giao còn muốn ra tay, lại nghe Viên Thành Thuẫn hô: "Đạo hữu không cần ra tay! Đã lâu Thành Thuẫn ta chưa gặp yêu vật ngu xuẩn nhữ vậy, thấy ta mà không chạy! Để ta thử xem sao!"
Lý Uyên Giao khựng lại, mỉm cười lùi ra xa. Trong làn khói đen, kim quang đại thịnh, Trư yêu đã hiện nguyên hình, to lớn như một gian đại điện, toàn thân lông đen cứng như thiết giáp, hai mắt xanh biếc, trông vô cùng dữ tợn.
Viên Thành Thuẫn không hề sợ hãi, cầm đoản côn đánh tới. Mặc dù trước mặt Trư yêu, hai cây đoản côn chỉ như hai que tăm, nhưng Trư yêu nào dám khinh thường, vội vàng dùng hết sức chống đỡ, miệng kêu lên:
"Là [ Phục Thanh Sơn ] ! Lão Trư ta đắc tội gì với Viên gia các ngươi? Sao các ngươi lại không ngại đường xá xa xôi đến đây mai phục ta!"
Trư yêu cũng chú ý đến Lý Uyên Giao, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến Lý gia. Dù sao nếu Lý gia muốn giết hắn, Lý Thông Nhai đã sớm ra tay, hắn đã sớm tan xác, cần gì phải vòng vo như vậy.
Viên Thành Thuẫn cười nói: "Đoản côn của ta đã đánh chết biết bao nhiêu yêu vật ăn thịt người, cần gì phải phân biệt đắc tội hay không!" Trư yêu da dày thịt béo, muốn chạy cũng không được, bị Viên Thành Thuẫn đuổi đánh, kêu la thảm thiết, máu tươi không ngừng phun ra.
“ [Phục Thanh Sơn ] , quả nhiên danh bất hư truyền. Tư thế cầm côn của Viên Thành Thuẫn có chút kỳ lạ, nắm chặt phần đuôi côn, trông giống như đang cầm hai cây đoản chùy, đánh cho Trư yêu kêu cha gọi mẹ. Lý Uyên Giao nhìn kỹ chiêu thức của hắn, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở:
"Đạo hữu hãy nương tay! Đừng đánh chất hắn!"
Vừa nói, mặt đất dưới chân Lý Uyên Giao phun ra dòng nước màu xám tro, những con giao long màu đen từ đó trồi lên, tản ra xung quanh, bắt lấy đám yêu vật Luyện Khí đang run rẩy trong trận.
“Côn pháp này không đơn giản...
Lý Uyên Giao quan sát kỹ, côn pháp của Viên Thành Thuẫn hẳn là truyền thừa mà Viên gia có được từ [Yến Dương Tự Cung ] ở phương bắc, ít nhất cũng là tứ phẩm, cổ xưa mà mạnh mẽ, đánh cho Trư yêu không kịp trở tay. Xem ra [ Phục Thanh Sơn ] là loại Tiên Cơ giống như
[ Ngọc Đình Tướng ] , có thể gia trì bản thể, giỏi về đấu pháp... Nhìn một lúc, Lý Uyên Giao đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, Kính Long Vương đã kéo theo mấy tên yêu vật Luyện Khí trở về. "Một tên Luyện Khí hậu kỳ, hai tên Luyện Khí tiền kỳ..." Chênh lệch giữa Trúc Cơ và Luyện Khí lớn như trời với đất, Lý Uyên Giao chỉ liếc mắt một cái rồi thôi, không còn để ý nữa. Lúc này, Trư yêu vẫn đang kêu la thảm thiết: "Sau lưng bổn tướng là dòng chính của Yêu Động, nhận mệnh đến đây điều tra, các ngươi đừng có không biết điều... AI"
Trư yêu lại lãnh thêm mấy côn, hai mắt đỏ ngầu, yêu khí cuồn cuộn, há to miệng phun ra một dòng sông màu đỏ máu, bên trong là vô số xương đầu, xương tay lít nhít lao thẳng về phía Viên Thành Thuẫn.
Viên Thành Thuẫn chẳng hề bận tâm, chỉ búng tay một cái, một tấm da lớn trong suốt bay ra, cuộn tròn lại, dòng sông máu liền bị hút vào trong, rơi xuống đất giãy giụa hai cái rồi im bặt.
Viên Thành Thuẫn đánh đến hăng say, liên tiếp thi triển nhiều loại côn pháp, Trư yêu bị đánh cho thoi thóp, nằm im trên mặt đất.
"Trước sau chưa đầy một nén nhang... Đạo hữu quả nhiên có hảo côn pháp!"
Lý Uyên Giao lên tiếng khen ngợi, Viên Thành Thuẫn lau mồ hôi trên mặt, có vẻ rất vui, đáp:
"Tiên cơ pháp lực của ta có thể đánh tan yêu nguyên, hắn cũng không thi triển được được pháp thuật nào ra hồn, nhục thân, pháp khí đầu kém xa ta, lại bị trận pháp vây khốn, không đường chạy trốn, rơi vào kết cục này là đương nhiên."
Lý Uyên Giao nhẹ nhàng đáp xuống, phong bế huyệt mạch đạo cơ của Trư yêu. Những con xà giao màu đen trồi lên, trói chặt đám yêu vật lớn nhỏ lại. Xong xuôi, Lý Uyên Giao mới thu hồi trận bàn. Viên Thành Thuẫn mỉm cười, đang định cáo từ, hai người đều im bặt.
Bên ngoài đại trận có một nam tử đang đứng, nhìn qua khoảng ba, bốn mươi tuổi, tu vi Trúc Cơ trung kỳ, trên người mặc một bộ đạo bào kỳ quái, da dẻ màu nâu nhạt, hai mắt dựng đứng như rắn, tỏa ra ánh sáng màu nâu đỏ, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hai người.
Lý Uyên Giao và Viên Thành Thuần lập tức cảnh giác, tu sĩ Trúc Cơ kia đã cất tiếng nói, giọng khàn đặc:
"Người Lý gia?"
Lý Uyên Giao khẽ chắp tay, gật đầu:
"Vậy các hạ là?"
Nam tử kia liếc mắt nhìn Viên Thành Thuần, ngữ khí hòa hoãn hơn hẳn: "Tại hạ là bằng hữu Sơn Việt... Phệ La Nha, không biết Thông Nhai đạo hữu... hiện giờ ra sao rồi?"
"Hóa ra là Phệ La Nha tiền bối! Tại hạ Lý Uyên Giao."
Lý Uyên Giao bỗng chốc hiểu ra, người này chính là tu sĩ Trúc Cơ còn sót lại của Vu Sơn, cũng là gần láng giầng với Lý gia, Trúc Cơ Sơn Việt Phệ La Nha.
Năm xưa Lý gia quy phục Đông Sơn Việt, người này từng đến, thúc công Lý Thông Nhai đã mượn danh kiếm tiên và hai nhà Tiêu, Phí uy hiếp hắn, sau lại dùng bảo dược đổi lấy thứ khác từ tay hắn, coi như có chút giao tình.
Lý gia mình ở địa bàn người ta đánh nhau một trận, cũng chẳng trách bị Trúc Cơ Sơn Việt tìm đến, Lý Uyên Giao vội vàng cáo lỗi đôi câu, Phệ La Nha xua tay, thấp giọng hỏi: "Vị này là?"
"Khuẩn Lâm Nguyên, Viên Thành Thuần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận