Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 831: Vội vàng

Chương 831: Vội vàngChương 831: Vội vàng
Một thân Ô Kim Giáp của Lý Huyền Phong sáng ngời, biến mất trên không trung, cảm giác mặt mỗi mọi người như đao cắt lúc này mới biến mất. Tông khách khanh vô duyên vô cớ chịu một cái tát, vừa phẫn nộ vừa mê mang, nhìn về phía mọi người chung quanh, Phú khách khanh lau mồ hôi nói:
"Ngươi chỉ nên cảm thấy may mắn vì mình không nói gì hồ đồ! Có thể bảo trụ cái mạng nhỏ này!"
Tông khách khanh hậu tri hậu giác, thấp giọng nói:
"Đại nhân của môn tiên tông nào?” "Ai biết được? Ngươi cho rằng tràng diện vừa rồi là tế ra phù lục gì, nào có biết, chỉ là người ta tiện tay bắn mấy mũi tên mà thôi!"
Khách khanh họ Phú khàn khàn nói:
"Nhìn bộ dạng này, nói không chừng là Kim Vũ tiên tông..." Lý Huyền Phong đi xa, lúc này mới lấy bàn tay đang chắp sau lưng ra, trên bàn tay dày rộng đầy những vết thương giống như miệng trẻ con, chậm rãi khép mở, năm ngón tay càng là máu chảy không ngừng.
"Đánh hơi vội vàng."
Lý Huyền Phong lật tay thu hồi cái đầu kia, năm mũi tên trong ống tên bên hông khẽ nhảy lên, dường như còn chưa thỏa mãn, ánh sáng màu vàng đan xen chảy xuôi. Ống đựng tên của Lý Huyền Phong tổng cộng có năm mũi huyền tiễn, đều được chế tạo từ tinh kim, sau khi bắn tên ra sẽ tự bay về, vừa rồi một hơi bắn ra năm mũi tên, khiến năm món pháp khí này rất thích thú, không ngừng nhảy nhót. Liếc mắt nhìn, Lý Huyền Phong lại giơ trường cung lên, không hề sử dụng mũi tên vàng, kéo dây cung, pháp lực trên dầy tự động hội tụ, ngưng tụ thành một mũi tên. "Vào."
Mũi tên này phá không mà đi, xuyên qua trăm dặm, rơi vào một hải đảo nào đó, xuyên qua rừng rậm trùng điệp, ghim thẳng vào cái đầu đang nhe răng trợn mắt trên một cây đa lớn.
"Phụt!"
Cái đầu này lập tức nổ tung, toàn bộ cây đa vặn vẹo kia đầu hóa thành bột mịn, chỉ để lại vết máu đầy đất.
Trước kia, vì phòng ngừa Mưu Đà sinh nghi, Ác Vô cố ý giữ lại mạng sống cho người của Tư Đồ gia, gả vào một cây đa. Hiện giờ mọi chuyện đã kết thúc, Lý Huyền Phong một mũi tên chấm dứt, khỏi để hắn ta ngày đêm giãy dụa trên cây.
Sau đó nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay, ít nhất khiến cho bàn tay này nhìn bề ngoài không có gì khác biệt, thương thế này cũng không tính là nặng, dưỡng một hai tháng là khỏi. Dù sao Ác Vô cũng là lão pháp sư, cho dù đạo thống có bị thất truyền cũng không thể coi thường, không giống với Mưu Đà suy yếu đến cực điểm kia, hai mũi tên đã khiến hắn ta hồn phi phách tán, hắn chỉ có thể nhân lúc thứ này chưa quyết tâm bỏ chạy cố gắng gây ra thương tích lớn nhất có thể.
"Đáng tiếc, nếu hắn ta còn do dự thêm một chút thời gian, ta đã có thể bắn chết hắn ta ở chỗ này rồi."
Cho dù cuối cùng tên pháp sư này lựa chọn tự sát để thoát thân, Lý Huyền Phong vẫn khiến hắn ta phải sống không bằng chết, cương khí chạy loạn không phải dễ dàng hóa giải như vậy, đủ để cho thương thế của hắn ta không ngừng kéo dài, nếu không có ngoại lực tương trợ, nói không chừng còn phải chậm rãi vẫn lạc.
Mà trước khi Ác Vô chưa tiêu trừ hết cương khí trong cơ thể, chỉ cần hắn ta đến gần Lý Huyền Phong trong vòng trăm dặm, lập tức sẽ bị Kim Canh của hắn cảm ứng được, đến lúc đó chỉ cần một mũi tên là có thể khiến thứ này hồn phi phách tán.
Lý Huyền Phong ở Nam Cương nhẫn nhịn mấy chục năm, từ lúc đầu nản lòng thoái chí cho đến khi giấu tài, sau khi nghe được tin tức từ Ninh thị thì hận đến mức khó có thể tĩnh tâm, lúc này một hơi đánh cho hai tên Thích Tu một người hồn phi phách tán một người sống không được chết tử tế, hận ý trong lòng cũng vơi đi phần nào, lầm bẩm:
"Chờ đó... Đây chỉ là chút lợi J8 W0
Một đường bay tới, pháp lực trong cơ thể đã tiêu hao gần hết, cưỡi gió mà đi, xuyên qua những đám mây đen kịt, Lý Huyền Phong híp mắt suy nghĩ.
“Tư Đồ Mạt này ngược lại là một kẻ cẩn thận, nếu đã để lộ thực lực, với thế lực của hắn ta e rằng che giấu không được bao lâu, không bằng mượn uy thế này răn đe một phen, cũng khiến hắn ta không dám ra khỏi đảo, tránh cho việc quấy rầy hậu bối nhà ta.
Sự cẩn thận của Tư Đồ Mạt nằm ngoài dự liệu, Lý Huyền Phong cũng không làm khó những vị khách khanh trên đảo kia, tình trạng của hắn ta không cho phép tiếp tục chiến đấu, uy thế đã đến lúc dừng lại, để lại lời đe dọa cho Tư Đồ Mạt.
Sấm sét trên bầu trời càng lúc càng nhiều, bốn phía tối đen như mực, mưa không có dấu hiệu dừng lại, đưa mắt nhìn một vùng mênh mông, Lý Uyên Giao làm việc cẩn thận, Lý Huyền Phong không nghe ngóng được nơi đặt chân của Lý gia ở hải ngoại, chỉ có thể quay về Phân Cù đảo.
Biển cả mênh mông, Lý Huyền Phong một đường bay trong mưa, hồi lâu sau mới nhìn thấy Phân Cù đảo, lặn xuống biển, đã thấy Ninh Hòa Viễn nghênh đón từ xa, cười nói:
"Tỷ phu, mọi chuyện thế nào rồi?"
"Có chút thu hoạch."
Lý Huyền Phong thản nhiên gật đầu, nói năng giữ kẽ, Ninh Hòa Viễn cũng không hỏi nhiều, cười ha ha, đáp: "Thanh Hồng đạo hữu đã tới phường thị, đang chờ tỷ phu đấy!"
"Thanh Hồng tới rồi!"
Lý Huyền Phong rốt cuộc cũng nở nụ cười, vội vàng bước lên phía trước, bay về phía phường thị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận