Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 192: Không Phải Xuyên Không

Chương 192: Không Phải Xuyên KhôngChương 192: Không Phải Xuyên Không
Chương 192. Không Phải Xuyên Không
"Đại Diễn Thiên Huyên Cương này vì hắn mà biên soạn ra trí nhớ hơn bảy mươi năm, đủ loại ký ức trong đó, đều là Đại Diễn Thiên Huyền Cương căn cứ sự tình trước mắt để suy diễn ra, mà không phải Lưu Trường Điệp này thật sự xuyên không trở về quá khứ, nếu như đã liên quan đến thời không chỉ lực, chỉ sợ không phải cương khí có thể làm được"
Cho dù là Lục Giang Tiên kia mấy trăm năm sau cũng chưa chắc có thể đảo ngược thời không, chớ nói chi là cương khí, Lục Giang Tiên nhẹ nhàng khép lại lực lượng này, nắm trong tay, chỉ để lại một mảnh phù quang lược ảnh lưu lại Thăng Dương phủ của Lưu Trường Điệp.
"Đoạn ký ức này xem như là cơ duyên của ngươi, lực suy diễn này vốn là đồ của ta, ta liền lấy đi."
Lục Giang Tiên tuy nói thân thức cường đại, nhưng lại không có đủ kỹ xảo, càng đừng đề cập tới sửa đổi ký ức người khác, nếu không phải có cương khí lưu lại trong Thăng Dương phủ, hắn ngay cả việc xem xét ký ức người khác cũng làm không được, tự nhiên không thể nào đi quấy nhiễu Lưu Trường Điệp, trong trí nhớ này cũng không có thân ảnh của Lục Giang Tiên, cho nên hắn cũng không để ý nhiều.
"Chỉ là trong trí nhớ người này không hề có bóng dáng cương khí, cũng không biết đã tiếp xúc được ở nơi nào, cương khí thần dị bực này, ít nhất phải từ Kim Đan kỳ trở lên, nếu có thể lấy được trong tay là tốt nhất."
Thần thức của Lục Giang Tiên rút ra, Lưu Trường Điệt lập tức cảm thấy sau lưng phát lạnh, giống như có gió lạnh quất vào mặt, bát trà trong tay run lên, lại nói không nên lời, không biết là không đúng chỗ nào.
Lý Huyền Tuyên và Lý Huyên Phong bên cạnh đột nhiên đồng loạt đứng lên, cung kính cúi đầu, Lưu Trường Điệp ngẩng đầu lên, liền thấy ngoài viện có một nam tử trung niên đi tới.
Trên người nam tử trung niên này mặc một bộ áo bào xám, lông mày chậm rãi dài ra, hai má gầy gò, bả vai rộng lớn, lông mày tự có một phen thành thục ổn trọng của tuổi trung niên, khí độ hùng vĩ, bên hông đeo một kiếm, giấu ở trong vỏ không nhìn thấy hình thái.
Lưu Trường Điệp vội vàng đứng dậy, cung kính chắp tay nói:
"Lê Hạ quận Lưu Trường Điệp, bái kiến tiền bối!" Lý Thông Nhai nhướng mày nhìn hắn một chút, khẽ gật đầu, cười nói:
"Tiên sinh khách khít"
Lý Thông Nhai đi tới ngồi xuống đầu tiên, Lý Huyền Tuyên và Lý Huyền Phong lúc này mới ngồi xuống, đoan chính ngồi không dám vớ vẩn, Lưu Trường Điệp thì thấy nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong trí nhớ kiếp trước, kích động lại câu nệ.
Lý Thông Nhai đánh giá một hơi, thấy tu vi người này cũng chỉ Luyện Khí tầng hai, bộ dạng chỉ mới hai mươi ba mươi tuổi, cử chỉ ngược lại rất lạ, mở miệng liền gọi tiền bối, thâm nghĩ:
"Huyền Phong không phải người lừa gạt chuyện, người này lại trẻ tuổi như vậy, nói vậy thì phương diện bày trận cũng có mấy phần thiên phú, mắt thấy hắn rất câu nộệ, hoàn toàn không có ngạo khí của thiếu niên, chẳng lẽ là người thiếu niên lão thành."
Đầu này nhẹ nhàng cười, ôn thanh nói:
"Trận pháp nhà ta, tiên sinh muốn bố trí như thế nào?”
"Tiên bối, ta muốn như thế...
Lưu Trường Điệp vẫn còn lưu lại vài phần câu nệ cùng kích động, vội vàng thuật lại những lời giải thích với Lý Huyền Phong trên Quan Vân phong một lần nữa, biết Lý Xích Kính chính là em ruột Lý Thông Nhai, trong lời nói thu liễm vài phần, không còn khí thế bao lớn nữa, chỉ nói đến chuyện từng gặp Lý Xích Kính ở Thanh Trì Tông.
Lý Huyên Phong cũng tiếp lời, nói chuyện trên Quan Vân phong. Lý Thông Nhai nhiều năm chưa từng nghe nói tin tức của Lý Xích Kính, trong lúc nhất thời nội tâm cũng kích động không thôi, trên mặt trầm ổn nghe, đợi hai người nói xong, lúc này mới khẽ cười mở miệng nói:
"Tốt! Tốt! Tốt!"
Lý Huyền Tuyên ở một bên nghe được cũng kích động khó có thể tự kiêm chế, trước mắt phảng phất hiện ra bộ dáng Lý Xích Kính ở trên đại thành cầm kiếm đẩy lui địch, cười đến hài lòng.
"Xích Kính sống ở Nam Cương còn tốt, chúng ta cũng có thể yên lòng!"
Lý Thông Nhai nghe hai tên tiểu bối mồm năm miệng mười nói xong, vui mừng thâm đọc nói câu, lúc này mới đổi đề tài về trận pháp trên núi, nghe xong cấu tứ của Lưu Trường Điệp, gật đầu nói:
"Tiên sinh cứ buông tay làm, Lý gia toàn lực phối hợp, Huyền Tuyên, ngươi và tiên sinh phụ trách Nhật Nghi Huyền Quang trận này." "Vâng!"
Hai người vội vàng đáp ứng, Lý Thông Nhai lại trò chuyện vài câu, liền khoát tay cáo từ.
Tiễn Lý Thông Nhai đi, bâu không khí nhất thời thoải mái hơn, ba người tinh tế hàn huyên về phương vị cụ thể.
"Trên Lê Kính phong bày tám lá cờ, mô phỏng thế núi là Càn, Khảm, Cấn, Cấn, Chấn Tứ Giác, Mi Xích Phong đặt bốn lá cờ, lấy, ly, Khôn, Đoái tứ giác, xây tổng cộng tám đài cao, có khắc rất nhiều trận văn. Làm trận nhãn, có thể giảm bớt gánh nặng thật lớn, gia tăng linh khí trong núi.'
Ba người Lưu Trường Điệp đứng dậy rời khỏi viện, đi dạo vài vòng trong núi, xác nhận từng phương vị, đã có Lý Thông Nhai đồng ý, trên dưới Lý gia lập tức bắt đầu khởi động, công nhân ở tứ trấn được triệu tập đi về phía Lê Kính trấn.
Hơn một ngàn công nhân lên núi, thôn đinh đem gỗ và đá cùng nhau chuyển lên núi, hao tốn mấy ngày, dưới sự chỉ huy của Lưu Trường Điệp, bắt đầu xây đài cao ở chỗ mấy trận nhãn, kích thước cùng kết cấu đều thập phần nghiêm ngặt, mắt trận khác còn cần dùng tài liệu khác nhau để xây, kết cấu trong đó có chút phức tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận