Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 131: An Bài Việc Trong Tộc

Chương 131: An Bài Việc Trong TộcChương 131: An Bài Việc Trong Tộc
Chương 131. An Bài Việc Trong Tộc
“Cút! Lăn ra ngoài!"
Mộc Tiêu Man cũng không còn lòng dạ nghe hắn giải thích, phất phất tay để hắn xéo đi, thấy dáng vẻ hắn ra khỏi trướng còn lưu luyến không bỏ, hừ lạnh một tiếng, tu vi Luyện Khí tâng bốn lan tràn dọa cho người kia chạy trối chết.
Nhìn Lý Cảnh Điềm bị tộc vu đẩy đến, Mộc Tiêu Man vội vàng đứng lên, lại ngơ ngác ngồi xuống, tâm tình lo lắng bất an tựa như lúc năm bảy tuổi kiểm tra xem có vu khiếu hay không, nhìn Lý Cảnh Điềm ngẩng đầu nhìn tới, chần chờ mở miệng nói:
"Ngươi...
Lý Cảnh Điềm ngược lại không sợ, ánh mắt bình tĩnh nhìn chòng chọc Mộc Tiêu Man thể trạng khổng lồ, cắn răng nói:
"Nếu ngươi đụng vào ta, ta liền đập đầu chết trong lều trướng này."
Lời vừa nói ra, trong lòng ngược lại dễ chịu mấy phần, Lý Cảnh Điềm âm thầm suy nghĩ:
"Đợi ta chết rôi, Huyền Lĩnh cũng không cần lo lắng cho ta, một mình chạy trốn còn thuận tiện hơn...'
Mộc Tiêu Man vội vàng khoát khoát tay, ôn tôn mở miệng nói:
"Ngươi tên là gì?"
Lý Cảnh Điềm nghe vậy lập tức cảnh giác, lông mày mỹ lệ nhăn lại, nói khẽ:
"Diệp Điêm."
Tất nhiên không thể dùng bản danh, đành phải thuận miệng bịa ra cái danh tự nào đó để đối phó, Lý Cảnh Điềm nhìn sắc mặt Mộc Tiêu Man không chút thay đổi trước mắt, trong lòng âm thâm hiếu kỳ nghĩ:
"Đầu lĩnh Sơn Việt này tại sao lại trở thành như này..."
Mộc Tiêu Man lại nhìn Lý Cảnh Điềm nhíu lông mày, bên trong đầu óc ba mươi sáu năm trung thành tuyệt đối với Già Nê Hề lóe lên một ý nghĩ phức tạp lại điên cuồng, khiến cho hắn kinh hồn táng đảm, khó mà tỉnh táo.
"Không thể, tuyệt đối không thể để cho Già Nê Hề nhìn thấy nữ nhân này."
"Thiếu gia chủ! Sơn Việt đều rút đi rồi!" Lý Huyền Tuyên đang lo lắng nhìn qua Lê Kính sơn, tộc binh phía dưới cất giọng nói, nghe vậy hắn cực kỳ vui mừng, ngẩng đầu quan sát đám người bên người, đều là trông mong mà nhìn qua hắn, lập tức giật mình một cái.
"Trọng phụ ( đại thúc thúc) đã tiến về phía tây tìm kiếm tung tích thúc phụ, đám người bên trong nhà cũng chỉ có thể dựa vào ta, bây giờ chính là thời khắc nguy cấp, Lý Huyền Tuyên! Tuyệt đối không thể chủ quanl"
Hắn siết chặt nắm đấm, lại phát hiện tình huống hỏng bét dị thường, Lý Thu Dương và Trần Đông Hà đều đi theo quân cùng với Lý Hạng Bình tới cảnh nội Sơn Việt, bên trong nhà ngoại trừ mấy hài tử mấy năm này vừa bước lên con đường tu hành thì chỉ còn lại thím Liễu Nhu Huyến và Lý Huyền Phong đang ở Thai Tức tâng bốn.
"Trước tiên phái nhân thủ đi tới Lê Xuyên khẩu và Lê Kính trấn trấn an người dân, tính toán thương vong và tổn thất."
Liễu Nhu Huyến bây giờ cũng đã ba mươi mấy tuổi, bởi vì tu tiên đạo nên nhìn qua vẫn giống hơn hai mươi tuổi, mặt mày lo âu nhìn về phía tây, nghe vậy gật đầu nói:
"Lê Xuyên khẩu cứ giao cho ta đi."
“Thiên Cừu.'
Vạn Thiên Cừu nghe tiếng vội vàng tiến lên trước, nghe Lý Huyên Tuyên phân phó nói:
"Ngươi đóng giữ ở Lê Xuyên khẩu nhiều năm, quen thuộc tình thế, để cho ngươi và Đồng thúc đi một chuyến."
Nhìn Vạn Thiên Cừu gật đầu lui ra, Lý Huyền Tuyên thở ra một hơi, trâm giọng nói:
"Còn Lê Kính trấn, ta sẽ tự mình đi."
Trên Lê Kính sơn.
Lý Huyền Tuyên đứng trước sân nhỏ hỗn loạn tưng bừng, trưởng tử của Lý Diệp Sinh Lý Tạ Văn đi theo phía sau.
Lý Tạ Văn mấy năm nay được Lý Hạng Bình điều trở về, một mực đi theo bên người Lý Huyền Tuyên, hỗ trợ trông coi sự tình bên trong tộc, bây giờ Lý Diệp Sinh đi theo Lý Hạng Bình tây tiến, tất nhiên do hắn tiếp nhận việc của phụ thân.
Lắc đầu, Lý Huyền Tuyên cau mày hỏi:
"Vẫn chưa tìm được Cảnh Điềm và Huyền Lĩnh?"
"Báo cáo thiếu gia chủ, toàn bộ núi rừng xung quanh đều đã phái người đi tìm qua, chưa thấy hai vị bọn họ." Lý Huyền Tuyên cảm thấy cả người cứng lại, nhìn qua sân nhỏ một mảnh hỗn độn, đỡ một cái ghế gỗ dưới đất dậy, chán nản ngồi xuống.
"Tuyên ca... Sơn Việt bắt hết thiếu niên trẻ tuổi bên trong Lê Kính trấn, giết người cũng không nhiều, duy chỉ có mấy trăm thôn đỉnh trong lúc cướp đoạt bị thương, ngược lại Lê Xuyên khẩu chết không ít người, ngay cả trưởng tử Trần gia cũng chết trên tay Sơn Việt."
Lý Huyền Tuyên sa sút gật gật đầu, trong miệng thốt ra mấy chữ:
"Không sao, tổn thất không lớn."
Nhi đồng vừa đến tuổi tu luyện bên trong Lê Kính thôn đã sớm được kiểm tra linh khiếu, những năm này tra ra mấy hài tử trên thân có linh khiếu đều là đệ tử khác họ, đồng loạt đi theo bên người Lý Huyên Tuyên, không có tổn thất gì.
"Chỉ cần Trân Đông Hà không chết, Trần gia chết ai cũng không vấn đề."
"Xuống dưới nói với bọn hắn, muốn đoạt lại hài tử nhà mình, nam đỉnh muốn báo thù Sơn Việt thì đến dưới núi này báo danh, lại chỉnh lý một chi binh mã ra..."
"Thiếu gia chủ, cái này. . “
Lý Huyền Tuyên lắc đầu, thanh âm ôn nhuận nói:
"Gia chủ mang tộc binh đi rồi, nhất định phải lại lân nữa tổ kiến ra một chi binh mã để quản thúc chư thôn, như vậy chỉ cũng chỉ là tìm mánh lới thôi, bây giờ Sơn Việt thế lớn, ta sẽ không làm việc gì ngu ngốc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận