Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 346: Trì Úy Đột Phá

Chương 346: Trì Úy Đột PháChương 346: Trì Úy Đột Phá
Trì Cửu Vân tức giận bất bình, trâm giọng nói:
"Triệt yêu tai, khu ma đầu, quét Nam Cương, trừ tà quái, lão tổ cứu người đâu chỉ trăm vạn, vì tu hành cho dù hi sinh mấy chục vạn người, cần gì phải ngại? Những người này cũng không nghĩ tới, nếu không phải chúng ta che chở một phương, nào được như thế này...
"À¡zz!"
Trì úy cười nhạo ngắt lời hắn, lắc đầu nói:
"Trì Úy ta là một tiểu nhân, từ khi ta mười bảy tuổi ăn trộm túi gấm của Lý Giang Quần, cho tới bây giờ ta ba trăm bảy mươi bảy tuổi lại đi ăn nhân đan, đều là hành vi của tiểu nhân, khó coi."
"Ta mượn thế của Lý Giang Quần, lại liên hợp chư tông vây giết hắn, thừa thế trừ diệt hai môn, diệt Lăng Dục, trừ Tiêu Hàm Ưu, hàng năm thu cống phẩm các thế gia, luyện hóa các đệ tử nuốt Nguyệt Hoa chi cơ, tất cả các Tử Phủ đều nhìn ở trong mắt."
Trì Úy ngẩng đầu cười cười, hướng về phía bầu trời đêm đen kịt kêu lên:
"Chư vị trên bầu trời đều nghe thấy rõ ràng, chẳng lẽ Trì Úy ta không thể xưng là tiểu nhân sao?"
Một đám Tử Phủ trên không trung hai mặt nhìn nhau, thần sắc khác nhau, có người thấp giọng thở dài, có người khinh thường cười nhạo, cũng có người lạnh giọng khẽ hừ, hồi lâu mới có một giọng nữ thanh lãnh nói:
"Ngươi không phải tiểu nhân còn có ai được coi là tiểu nhân!"
"Ngươi!"
Trì Cửu Vân thần sắc buồn bực, lại bởi vì tu vi Tử Phủ của người đứng đầu kia mà không dám lên tiếng, Trì Úy ngược lại cười khanh khách gật đầu, mặt trời đã lên cao, Trì Úy cũng không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng đứng đấy, một đám Tử Phủ đồng dạng lẳng lặng nhìn hắn, những Tử Phủ tu sĩ bọn họ ít nhất đều sống hơn một trăm năm nữa, bọn họ không vội, ít nhất không gấp bằng Trì Úy.
Mặt trời từ từ mọc lên, thanh khí hiện lên trong thiên địa, trọc khí trầm xuống, Nhật Tinh và Nguyệt Hoa lẫn làm nhất nghi, đúng là thời cơ tốt để đột phá, thải quang của thân thông từ trên người Trì úy bay lên, thân sắc của hắn rất bình tĩnh.
Nhật Tinh Nguyệt Hoa trong thiên địa dân dân đạt tới đỉnh phong, Linh thức của Trì úy khẽ động, một đạo u quang từ chỗ Thăng Dương phủ bay ra, chính là thân thông tính mạng của hắn được thúc giục.
Trì Úy tiến lên một bước, bầu trời trong mắt hắn lúc này đã trở nên trong sáng, trong đám mây có thêm hai thân ảnh mơ hồ, Trì Úy cười ha ha một tiếng, cao giọng nói:
"Hai vị nhặt xác giúp tal"
Hai người đứng đầu kia nhìn quen các loại cảnh tượng Tử Phủ đột phá, cũng không giận vì hắn trêu chọc, một người trong đó cười to chói tai, kêu lên:
"Trì úy ơi Trì úy, cuối cùng ngươi cũng có ngày này!"
Trì Úy thờ ơ khoát tay, hình dáng càng lúc càng trẻ, thoạt nhìn cũng tuấn lãng, chỉ là mặt mày có chút hung ác nham hiểm, bốn đạo thần thông khác từ trong cơ thể bay ra, câu động thiên địa linh khí, bay nhảy ở một bên.
Năm đạo thần thông đã ở trên không trung hợp thành một đạo thải quang, thay phiên nhau nhảy múa, huyễn hóa thành ánh sáng ngũ sắc, mỗi loại thành một màu, chia làm Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, hội tụ trên không trung, ở trên có người thấp giọng nói:
"Là Ngũ Hành Cầu Kim Pháp."
Trì Úy cong ngón búng ra, trong tay hiện ra một viên đan dược, trong lúc nhất thời hào quang bắn ra bốn phía, hương thơm tỏa ra bốn phía, thả ra hào quang thải quang, mọi người ở trên đều vươn đầu ra xem, đều có tiếng nghi vấn.
"2"
Hai đạo thân ảnh mơ hồ kia cũng chú ý tới, một người trong đó the thé nói:
"Một viên đan dược sao?”
Một người khác nhìn kỹ, nhỏ giọng nói:
"Nhìn bề ngoài này, hẳn là thu hoạch từ đạo cơ Hồ Nguyệt Thu."
'Không sai.'
Người mở miệng nghe xong lời này, liền nhìn mấy đạo tiên cơ còn lại của Trì Úy, cười nói:
“Cũng là một biện pháp!”
Một viên đan dược của Trì Úy bỏ vào trong miệng, đợi vài hơi thở, lại chỉ có động tĩnh yếu ớt, trong lòng nhất thời hoảng hốt, thần sắc biến đổi mấy lần, lần đầu tiên có vẻ kinh sợ, quát lên:
"Lão Giao! Sao dám lấy Ngụy Đan để lấy tiên của tai" Thần thông dẫn động hào quang năm màu lại không chờ hắn, vẫn còn bốc cháy, loáng thoáng ngưng tụ ra một điểm sáng, hai thân ảnh mơ hồ phía trên cười nhạo một tiếng, đồng thanh nói:
“Trì úy! Ngươi cũng bị người ta lừa gạt sao!"
Chúng Tử Phủ đều trừng to mắt, nhìn luồng linh quang này chỉ trỏ, Trì Úy nhanh chóng điều chỉnh tâm tính, nhắm mắt thở dài, chưởng vừa đẩy ra, Nhật Tinh Nguyệt Hoa liền ùn ùn kéo đến, đánh về phía luồng linh quang kia.
Trên không, linh quang chậm rãi hiện ra năm đạo thải quang, uyển chuyển nhẹ nhàng phiêu phiêu, rủ xuống, linh quang kia càng lúc càng sáng sáng, thải quang thì lại thoáng qua, biến mất hầu như không còn.
"Quả nhiên không bằng Đoan Mộc Khuê..."
Đám người trên không dùng linh thức trao đổi lấy, hai thân ảnh mơ hồ trên không trung đã bấm pháp quyết, chờ kim tính bay vọt ra.
Ánh sáng thần thông của Trì Úy như một ngọn lửa đang thiêu đốt trên không trung, điểm sáng trong suốt ấy chập chờn như hô hấp, phát ra tiếng khóc nỉ non như trẻ con mới sinh. Khuôn mặt tuấn lãng của Trì Úy tràn ngập vẻ bất đắc dĩ và thoải mái, hắn ta tự lẩm bẩm:
"Dừng lại ở đây."
"Âm"
Lời còn chưa dứt, thân thể đã tan rã giống như bụi mù, hóa thành mấy đạo cát bụi tiêu tán, hoặc trắng hoặc xám, nhao nhao rơi xuống, kéo ra mấy đạo khói như trường long trên không trung, các Tử Phủ ở trên thì thảo luận, có Tử Phủ chân nhân nói:
"Trì Úy thậm chí ngay cả kim tính cũng chưa từng ngưng kết thành?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận