Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 961: Ẩn tình

Chương 961: Ẩn tìnhChương 961: Ẩn tình
Hai nhà càng náo nhiệt, thì ý tứ muốn truyền đạt cho Trì gia càng rõ ràng, dù sao cũng không mất mạng, Viên Hộ Độc rất vui vẻ vì điều này. “Chỉ là vô luận là ai... Cho dù là Lý Thanh Hồng... Cũng không cần là hung thần này...”
Đợi đến khi thủ hạ đi lên nói nhỏ vài câu, sắc mặt Viên Hộ Độc lập tức khó coi, lầm bẩm nói:
“Quả nhiên là hắn! Kim Cương Huyền Lý Huyền Phong!”
Viên Hộ Độc bản thân vốn không được bồi dưỡng như gia chủ, cũng không có thiên phú dị bẩm như Viên Thành Thuẫn, chỉ riêng tu luyện tới Trúc Cơ đã hao tốn hơn nửa đời người, sao có thể không sợ?
Thiên phú của hắn không cao, cũng không am hiểu đấu pháp, lúc đột phá dựa vào đan dược, ở trong tộc tu cũng chỉ có thể xếp hạng trung, làm sao có thể là đối thủ của Lý Huyền Phong! Cho dù là Lý Thanh Hồng đến đây, hơn phân nửa đều có thể trong vòng một trăm hiệp lấy mạng của hắn.
Viên Hộ Độc hít một hơi thật sâu, tập trung nhìn vào, liền phát hiện cặp mắt không giận tự uy kia đã đang nhìn hắn. “Chết tiệt!”
Viên Hộ Độc lộ ra một nụ cười miễn cưỡng mà cứng ngắc, tay giấu trong tay áo đột nhiên nắm chặt lấy tay áo, hắn đã sớm nghe nói tên hung nhần này không kiêng ky gì, trong lòng không khỏi kinh nghỉ bất định.
Rốt cuộc, hắn nhìn thấy nam tử này từng bước một tiến lên, ở trong đám người chen chúc vui cười từng chút một tới gần, đám người không tự giác tách ra một con đường nhỏ, để hắn thong dong đi lên. Bên tai Viên Hộ Độc phảng phất chỉ còn lại âm thanh lạnh lẽo của đôi giày đen vàng bước trên mặt đất, hắn cố nén xúc động muốn chạy trốn, cố làm ra vẻ trấn định đứng tại chỗ.
Lý Huyền Phong đi thằng đến trước mặt hắn, mãi đến khi Viên Hộ Độc nhìn rõ ràng đường vân trên bộ giáp đen vàng trên người hắn, lúc này mới thấy hắn khẽ nghiêng đầu, lặng lẽ nói:
“Viên Hộ Độc?”
Thanh âm lạnh lão này rất rõ ràng trong tiếng ồn ào, khiến hắn toát mồ hôi lạnh. Viên Hộ Độc kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, trong đầu trống rỗng một thoáng, cân nhắc lợi hại, lập tức chắp tay, cất cao giọng nói:
“Hộ Độc bái kiến Lý tướng quần!”
Viên Hộ Độc chỉ sợ Lý Huyền Phong không nói một lời liền giết hắn rời đi, một tiếng này lập tức át đi tất cả mọi âm thanh trong viện, người uống rượu thì dừng chén, kẻ chúc mừng thì ngậm miệng, ánh mắt mọi người nhao nhao nhìn chăm chú, ngơ ngác nhìn lên đài cao, xì xào bàn tán: “Vị này là... Đến để chúc mừng sao? Sao lại được Viên Hộ Độc cung kính đối đãi như vậy?”
“Là tu sĩ Trúc Cơi”
“E rằng lai giả bất thiện...” Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Lý Huyền Phong, hắn chỉ khoanh tay đứng thẳng, hai mắt dần dần trở nân sắc bén, lưng thẳng tắp, bờ vai rộng lớn che khuất ánh sáng trước mặt Viên Hộ Độc, giọng nói trầm thấp, ngữ khí bình thản: “Không dám nhận một tiếng tướng quân của Viên gia chủ, ta chỉ là đang nhậm chức ở Nam Cương, nghe nói hài tử trong nhà bị ủy khuất, nên đến hỏi Viên gia chủ vài câu.” Lời này tuy không lớn, nhưng trong viện đều có thể nghe rõ ràng, chúng tu sĩ tai thính mắt tinh, nghe rõ ràng, càng là nhìn nhau, tất cả đều cúi đầu, ai nấy đầu có suy nghĩ riêng, kẻ cười lạnh có, người kinh hãi có, người lo lắng cho hai nhà có, nhưng phần nhiều là hả hê khi người gặp họa.
'Hóa ra là người của Lý gia! 'Nghe ý tứ của hắn... Hình như có ẩn tình... Tên tuổi của Lý Huyền Phong bây giờ vang dội, một là tích lũy từ việc chém yêu giết người, hai là do các đệ tử bảy đại phái gặp hắn ở Đông Hải hoặc là trong động thiên truyền tai nhau.
Tuy hắn rất ít khi ra tay ở Trung Nguyên, cho nên phần lớn mọi người không biết dung mạo và cách ăn mặc của hắn, nhưng hắn vừa nói lời này, nhắc tới Nam Cương, lại tự xưng là tướng quân, mọi người đều nhận ra vị Lý tướng quân này, nhao nhao thầm nghĩ trong lòng:
“Là Kim Cương Huyền Lý Huyền Phong... Thần Cung Nam Cương!”
Viên Phủ Nghiêu sợ đến mức mặt mày trắng bệch, lặng lẽ lùi vào trong đám người, hắn cũng sớm nghe nói chuyện hai nhà truyền thành từ hôn, nhưng hắn có thể làm gì chứ? Viên Hộ Độc luôn miệng trấn an hắn không cần lo lắng, hiện tại nhìn thấy lão nhân mặc giáp đen vàng kia, chỉ cảm thấy càng ngày càng khó hiểu.
Viên Hộ Độc trán đầy mồ hôi, giờ phút này tính mạng bị đe dọa, hắn không thể nói ra lời hung ác, nhưng nếu chịu thua, chính là đắc tội Lý gia sau đó lại đồng thời đắc tội Trì gia, một hồi trò hay hóa thành công cốc, chỉ có thể thở dài một hơi, ngậm miệng không nói.
Lý Huyền Phong thấy hắn không nói, khẽ nói:
“Quý tộc ngông cuồng, vu oan giá họa nhà ta, tình nghĩa năm xưa của hai nhà, đại ca ta không muốn tranh chấp, khiến cho tổ tiên mất mặt, nhưng ta lại không rộng lượng như vậy, chuyện này không thể bỏ qua như thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận