Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 73: Khó Khăn

Chương 73: Khó KhănChương 73: Khó Khăn
Chương 73. Khó Khăn
Thanh niên giật mình, lập tức ý định dùng linh thức gọi Linh Châu kia quay lại nhưng đã thấy tấm võng lớn màu xanh lam kia cuốn lấy pháp khí Linh Châu, mặc dù Linh Châu nhẹ nhàng khẽ động liền tránh thoát khỏi trói buộc nhưng cũng chậm mất mấy giây.
Lý Xích Kính cắn răng, kiếm trong tay rốt cục rút ra, kiếm quang hình cung màu xanh nhạt óng ánh khắp nơi từ tay trái bay lên, đến khi tay phải rút trường kiếm màu trắng ra liền lập tức phun ra ngoài, đánh tới chỗ cổ thanh niên.
"Làm sao có thểt"
Thanh niên lập tức dựng thẳng lông tơ, ý niệm trong lòng chớp động, ngay cả pháp quyết cũng không kịp bấm, phù bình an giữa cổ linh quang đại phóng, hiện ra một cái lông ánh sáng màu vàng óng, khó khăn lắm mới chặn được kiếm quang kia, chấn động đến mức thanh niên kia cứ thế mà lui lại mấy bước.
'Không được!"
Thanh niên không để ý bên trong khí hải đang chấn động một mảnh, vội vàng biến hóa bấm niệm pháp quyết, cứ thế mà ngừng lại kim châu đang đánh về phía cái ót Lý Xích Kính, lúc này mới dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lý Xích Kính đang cầm kiếm mà đứng.
Tu sĩ luyện khí có thể khống chế pháp khí đối địch từ xa, chỉ có nghĩ cách tiếp cận thân hình với cách chừng một kiếm mới có thể cầu sống trong chỗ chết. Huyền Thủy kiếm quyết kia cũng do Lý Xích Kính tu luyện cực khổ mới luyện thành một kiếm, uy lực càng lớn.
"Coi như ngươi thắng!"
Thanh niên trên đường đi gặp được người của Thanh Tuệ phong mà từ trước đến nay vẫn luôn thấy ngứa mắt, vốn dĩ muốn dọa cho tên tu sĩ mới này một trận, giờ phút này ánh mắt lại phức tạp như có điều suy nghĩ, nhìn về phía Lý Xích Kính chắp tay một cái.
Sắc mặt Lý Xích Kính tái nhợt, thu kiếm vào vỏ, miễn cưỡng đáp lời:
"Đa tạ đạo hữu đã lưu thủ, kiếm này của tại hạ cũng là lần đầu đối địch, không có lực thu lại.'
Thanh niên vỗ cẩm nang, lấy ra mấy bình thuốc trị thương đặt ở trước người Lý Xích Kính, thấp giọng nói:
"Bọn thủ hạ đã ngộ thương đạo hữu, tại hạ Nguyên Ô phong Đặng Cầu Chi, ngày sau nhất định tự mình đến cửa bồi tội."
Nhìn Lý Xích Kính sắc mặt tái nhợt, Đặng Cầu Chi vội vàng phái hai người nâng hắn về Thanh Tuệ phong, còn mình mang theo người chạy trối chết.
Mới đi khỏi một đoạn đường ngắn, Đặng Cầu Chi sắc mặt khó coi quay đầu, hung hăng cho người sau lưng kia một bàn tay.
"Ngày mai đi cùng ta tới Thanh Tuệ phong bồi tội!"
Người kia ủy ủy khuất khuất mà cúi thấp đầu, không khỏi oán thầm nói:
"Chính ngươi muốn đi trêu chọc người ta. .
Ai có thể nghĩ được Đặng Cầu Chi đột nhiên câm cổ của người nọ, giơ hắn lên cao cao, một mặt phức tạp hỏi:
"Hắn không có ghi hận ta chứ?"
"Công tử! Ngài đã đưa hắn thuốc trị thương, sẽ không đâu công tử.. -
Người kia bị dọa cho sợ phát khiếp, liên tục cầu xin tha thứ.
Đặng Cầu Chi nghe hắn luyên thuyên nói vài câu, đột nhiên nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn hắn nói từng chữ:
"Ngươi không ghi hận ta chứ?”
Người kia lập tức hoảng hốt trong lòng, hai chân run run rẩy rẩy, mang theo tiếng khóc nức nở nói:
"Tiểu nhân không có...
"Vậy thì tốt rồi."
Đặng Cầu Chi tiện tay buông hắn xuống, giống như có điều suy nghĩ mà tự nhủ:
“Thanh Tuệ phong Lý Xích Kính... .
Thời điểm Lý Xích Kính tỉnh lại, ngọn đèn trước mắt đã lờ mờ không ngừng lay động, dưới thân phủ thêm lớp chăn mềm mềm, sư tỷ Viên Thoan đang dùng dược cao nhẹ nhàng bôi lên phần lưng của hắn, miệng vết thương mát lạnh thoải mái dễ chịu, đã không còn đau đớn.
"Ngô. . -
Hắn nỗ lực hơi ngẩng đầu, nhìn trong phòng đều là bình thuốc đan thư đang bày biện, liền biết đây là lâu các của sư huynh Tiêu Nguyên Tư, thế là mở miệng mang theo một giọng khàn khàn mà hỏi thăm:
"Sư huynh đâu?"
"Đi Nguyên Ô phong."
Viên Thoan nhẹ nhàng lên tiếng, mái tóc rủ xuống như thác nước, lọn tóc đen nhánh nhẹ nhàng đụng vào chỗ cổ của hắn.
"Ngươi cũng chỉ mới là Thai Tức cảnh, không chịu nổi những loại đan dược chữa thương kia, phương pháp của ta sử dụng thuật pháp trị liệu tổn thương cho ngươi, lại dùng thêm thuốc này, hôm sau sẽ hồi phục..."
Lý Xích Kính còn đang băn khoăn về Tiêu Nguyên Tư, có chút vội vàng hỏi:
"Sư huynh một mình đi tới Nguyên Ô phong sao?"
"Còn có sư phụ."
Viên Thoan cười cười, giải thích nói:
"Coi như Đặng Cầu Chi kia là con cháu thế gia đại tộc cũng không thể ức hiếp Thanh Tuệ phong ta như thể."
"Người kia có vấn đề."
Lý Xích Kính cúi đầu xuống, buồn buồn mở miệng nói.
"Người nhà họ Đặng kia đều là âm tình bất định, dáng vẻ thay đổi thất thường, không cân để ý tới hắn."
Viên Thoan thu thập dược cao, lại nói khẽ:
"Công pháp Đặng gia vốn không trọn vẹn một mạch, gọi là Nguyệt Dạ Lẫm Khí, về sau nhiều đời tổ tiên Đặng gia tre già măng mọc cải tạo tu luyện, sau một trăm năm thì cuối cùng cũng có thể luyện ra, nhưng lại lưu lại di chứng ảnh hưởng tâm trí, sau khi luyện thành chắc chắn sẽ có một chút âm tình bất định, làm việc hoàn toàn dựa vào tâm tình yêu thích."
Lý Xích Kính ngẩn người, dò hỏi:
"Pháp quyết này mấy phẩm, bằng không thì sao người nhà họ Đặng phải nhất định muốn luyện chứ."
"Ngũ phẩm”
Viên Thoan nhàn nhạt trả lời một câu, thấy Lý Xích Kính một mặt vẻ khiếp sợ, cười nói:
"Năm đó ta biết được tin tức này cũng giật mình, không tính cả bí truyền trong tông, ngay cả Nguyên Thanh Ngự Vũ Quyết vang danh nhất của Thanh Trì tông cùng lắm cũng chỉ có tứ phẩm, một gia tộc dưới sự quản lí lại có công pháp cao hơn một phẩm."
Cất kỹ dược cao lên trên kệ, Viên Thoan ở một bên nói tiếp:
"Ta nghe nói công pháp kia của nhà hắn là bắt nguồn từ thượng tông Nguyệt Hoa Nguyên Phủ, mấy trăm năm trước Hoa Tiên phủ thường thường ban thưởng Nguyệt Dạ Lẫm Khí này, loại pháp quyết này Thanh Trì tông ta cũng có một bộ, gọi là «Nguyệt Hồ Ánh Thu Quyết», cùng là ngũ phẩm, cũng bởi vì tiên phủ tị thế thiếu một mạch, rốt cuộc không có người nào luyện thành.
"Ta hiểu được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận