Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 307: Tập Sát

Chương 307: Tập SátChương 307: Tập Sát
Hôm nay chòm râu trên môi Lý Bình Dật đã có chút rậm rạp, vừa tuổi thanh niên, tay áo run lên, cất bước đi vào đại viện, gật gật đầu hướng về phía thê tử đang nghênh đón, liên thấy chính thê thấp giọng nói:
"Lang quân tới thật đúng lúc, chúng ta đang tìm ngươi, cô cô đã chờ đã lâu."
Lý Bình Dật nghe vậy vội vàng đi vào viện, liền thấy Lý Nhược Nhược đang cười khanh khách ngồi bên cạnh, thay trang phục bình thường của đông nhân, không còn ung dung hoa quý như lúc ở Sơn Việt nữa, có vẻ càng thêm ôn hòa, cười nói:
"Dật nhi thật sự bận rộn, gặp con một lần cũng không dễ."
Lý Bình Dật xấu hổ cười, đáp:
"Chuyện cô cô nhờ vả, ta đã hỏi qua thiếu gia chủ."
"2"
Lý Nhược Nhược nhất thời tinh thần tỉnh táo, cẩn thận lắng nghe, liên thấy Lý Bình Dật cười nói:
"Cô cô ngươi thông hiểu chuyện Sơn Việt, thiếu gia chủ cẩn thận cân nhắc qua, liên sai ngươi đi tới phía tây Lê Xuyên khẩu, chuyện làm chủ trấn, thông thương Sơn Việt, khống chế dân chạy nạn Sơn Việt đến, việc này cô cô am hiểu nhất, không quá ba ngày là có thể được tin tức điều động."
"Như thế rất tốt."
Lý Nhược Nhược như có chút mừng rỡ, thấp giọng nói:
"Nhận được sự tín nhiệm của gia tộc, ta nhất định không phụ sự mong đợi của mọi người.'
Lý Nhược Nhược mười mấy tuổi đã vào Sơn Việt, làm việc quả quyết, vốn là tính tình quản sự, thật sự để nàng yên tĩnh lại, dạy con làm việc nhà thì nàng cũng không chịu nổi, lần này có chuyện để làm, nóng lòng muốn thử.
Lý Bình Dật cùng nàng nói chuyện một hồi, sau đó một tộc binh vội vàng đi tới, ghé vào bên tai Lý Bình Dật thấp giọng nói hai câu.
"Đại nhân, có tin tức từ mỏ quặng đào được một bảo châu, Từ đại nhân đã đến mỏ quặng một chuyến, bí mật mang nó về."
Lý Bình Dật lông mày nhướng lên, trong thần sắc có thêm vài phần kinh hỉ, Lý Nhược Nhược thấy thế nhẹ nhàng cười cười, uyển chuyển lui ra, Lý Bình Dật tiễn nàng ra khỏi cửa, lúc này mới quay đầu hỏi:
"Từ Công Minh cũng là tu sĩ Thai Tức tâng ba, không phân biệt ra được là linh vật gì, vậy mà ngay cả phẩm cấp đại khái cũng không phân biệt được?”
Tên tộc binh kia lắc đầu, đáp:
"Từ đại nhân chỉ nói khí tức trong đó mênh mông, tuyệt không phải cấp bậc Thai Tức.
"Đồ đâu?"
Lý Bình Dật hỏi một tiếng, tộc binh kia đáp:
"Từ đại nhân đợi bên ngoài viện, Bảo Châu kia cũng mang đến."
"Không sai, theo ta đi gặp thiếu gia chủ."
Lý Bình Dật dẫn người đi ra khỏi viện, trắc viện này được xây dựng ở một bên chính viện, chỉ là giãm lên con đường đá xanh đi một lát, liền vào trong chính viện gia tộc, nhận lấy hộp gỗ từ trong tay Từ Công Minh, một mình lướt qua tiên điện và trung đường, xuyên qua đường hành lang ánh sáng lờ mờ, Lý Uyên Tu đang ngồi ở phía trên, cầm một tấm mộc giản cẩn thận đọc.
"Thiếu gia chủ."
Lý Bình Dật hai tay dâng hộp gỗ lên, nói rõ ràng mọi việc, Lý Uyên Tu nghe xong gật đầu, nhẹ giọng nói:
"Lấy tới để ta nhìn một chút."
Lý Bình Dật mở hộp ra, lấy ra một viên bảo châu ngăm đen sáng bóng, lớn chừng nắm tay. Lý Uyên Tu đưa tay nhận lấy, chỉ cảm thấy tay hơi tê dại, có chút nặng tay, y nhìn một hồi, cũng không phát hiện ra manh mối gì, nhíu mày, hỏi:
"Chỉ sợ là linh vật Luyện Khí, Thu Dương thúc cùng Đông Hà thúc đều đi Hoa Thiên Sơn, lại không biết mấy người phụ thân có bế quan hay không..."
"Sáng nay tiền bối Trúc Cơ Tiêu gia mới đến thăm hỏi, chân trước mới rời đi. Thúc công chắc chưa đi bế quan."
Lý Uyên Tu cầm viên bảo châu này lên, ôn hòa nói:
"Lát nữa đưa linh vật qua cho thúc công, mời lão nhân gia nhìn một chút...
"Ngay ở chỗ này."
Úc Mộ Nguyên khoác áo bào xám đặt chân vào tiểu châu trên hồ, hắn làm người cẩn thận, cho dù cách xa vẫn tuyệt đối không có sơ hở, Úc Mộ Nguyên vẫn ẩn giấu rất kín, không để người qua đường đụng phải.
Phía sau Úc Mộ Nguyên là một lão giả áo xám, nhếch miệng cùng đáp xuống một hòn đảo nhỏ, Úc Mộ Nguyên chắp tay hỏi:
"Giang khách khanh, khoảng cách này còn đủ không?"
"Tất nhiên là đủ rồi!"
Giang khách khanh cười ha ha, vươn tay điểm một cái ở chỗ Thăng Dương phủ, hai mắt nhắm nghiền, quỳ trên mặt đất, Úc Mộ Nguyên ở một bên dò hỏi:
"Vật này đã mượn tay người An gia để đưa vào trong khoáng mạch, để người Lý gia câm đi... Giang khách khanh, biện pháp này rốt cuộc có bao nhiêu uy lực?"
Hai mắt Giang khách khanh nhắm nghiền, thân du thiên ngoại, dường như đang tìm kiếm cái gì, miệng méo xeo, kêu lên:
"Thân thể tu tiên giả yếu ớt, đại ca ngươi dạy ta biện pháp này liền có ý đồ tập sát, khiến người khác không đề phòng, chỉ cân không phải là người luyện thành Tiên cơ, chỉ là tu sĩ Luyện khí, trong khoảnh khắc liên sẽ trọng thương, hơn nữa chú thuật của ta, có hiệu quả tổn hại căn cơ, tổn thương nguyên khí, cho dù cứu được thì người bị đánh cũng không có tương lai.'
Úc Mộ Nguyên đã không phải lần đầu tiên nghe thấy bản lĩnh của người này, nghe xong lời này của hắn vẫn líu lưỡi như cũ, thở dài:
"Biện pháp này thật đúng là âm độc... Khiến người ta không thể nào phòng bị."
Bạn cần đăng nhập để bình luận