Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 57: Yêu vật Linh Sơ Luân

Chương 57: Yêu vật Linh Sơ LuânChương 57: Yêu vật Linh Sơ Luân
Chương 57. Yêu vật Linh Sơ Luân
Trân Nhị Ngưu vội vàng hạ bái, Vạn Thiên Thương lập tức rõ ràng trong lòng, trước mặt chỉ sợ chính là Lý Hạng Bình kia, vội vàng chắp tay nói:
"Vạn gia Vạn Thiên Thương, bái kiến thiếu tộc trưởng."
Lý Hạng Bình khoát tay chặn lại, ra hiệu Trân Nhị Ngưu đứng dậy, mở miệng nói với Vạn Thiên Thương:
"Vạn huynh chờ một chút.'
Quay đầu nhìn qua Trần Nhị Ngưu, trầm giọng nói:
"Toàn bộ người già trẻ em trong thôn đồng loạt tới xung quanh viện này, thôn đinh mười người hợp thành một đội ngồi vây quanh bên ngoài, cách nhau năm mét, mỗi đội đảm bảo bên trong tâm mắt có chí ít năm đội bảo vệ lẫn nhau."
Nói xong liền tiến vào trong viện với Vạn Thiên Thương, cũng không để ý tới những người khác.
"Vâng!"
Trân Nhị Ngưu lập tức tìm được điểm an tâm, vội vàng xác nhận, chợt an bài xuống dưới.
Lý Hạng Bình vừa mới tiến vào trong viện, Vạn Thiên Thương liền cười khổ nói:
"Lý huynh, yêu vật này chỉ sợ tu vi không thấp, Thiên Thương sợ là không thể giúp một tay.'
Lý Hạng Bình cười ha ha một tiếng, nói thẳng:
"Vạn huynh cũng không cần vòng quanh với ta, Vạn gia ngươi muốn bảo vệ linh đạo, Lý gia ta muốn bảo trụ Lê Xuyên khẩu, hai nhà chúng ta vẫn là châu chấu trên một sợi thừng!
Vạn Thiên Thương lập tức run lên, trong lòng kêu khổ thấu trời, nếu như yêu vật này không ở Lê Xuyên khẩu, Vạn Thiên Thương hắn còn lâu mới quản nó có ăn người hay không! Ôm linh đạo nhìn Lý gia kinh ngạc có thể cười ra tiếng, bây giờ thế nhưng lại không thể không giúp.
Cất kỹ tiểu tâm tư, Vạn Thiên Thương ngẫm nghĩ mấy giây, từ trong phòng lấy giấy bút ra, ngồi xuống bên cạnh viết cái gì đó, mở miệng giải thích:
"Kế sách hiện nay bảo đảm nhất chính là ta viết một lá thư, gọi gia chủ nhà ta gấp rút đến đây tiếp viện, tốt nhất có thể giải quyết việc này trước khi trời sáng!"
'Không sail"
Lý Hạng Bình gật gật đầu, vừa tiếp tục nói:
"Ngươi viết ba phong thư, ta phái người đi từ ba phương hướng khác nhau ra khỏi thôn, đề phòng trên đường có chuyện ngoài ý muốn, không đến được cảnh nội Vạn gia.'
Vạn Thiên Thương liên tục gật đầu, viết tâm một khắc đồng hồ, lại nghe tiếng thét chói tai và tiếng kêu cứu liên tiếp ngoài viện, bộ dáng hỗn loạn tưng bừng.
Lý Hạng Bình trâm mặt đi ra cửa nhìn, trước viện có một đám người già trẻ em đang ngồi, tự mình đốt lên đống lửa, từng người ngóc đầu lên hoảng sợ nhìn về phương xa, thút thít hoặc sợ hãi than khóc.
Cách đó không xa các thôn đỉnh đã hội tụ một đội bên người tít ngoài rìa, cầm trường côn và cánh cửa trong tay, sợ hãi rụt rè mà nhìn chằm chằm vào bên trên rừng cây.
"Là sói trong núi.'
Vạn Thiên Thương câm theo bút đứng bên người Lý Hạng Bình, con mắt nhìn qua một mảnh xanh mơn mởn trong rừng phía xa xa, trầm giọng nói.
Một đầu cự lang to như con bò, một thân có da lông màu xám bạc đang dựng thẳng con ngươi màu xanh lục cất bước từ trong rừng đi ra, mõm sói dài nhọn màu xám bạc, khóe miệng rộng lớn, vểnh tai cong đuôi, làm cho chúng thôn đỉnh liên tiếp lui về phía sau.
Ngẩng đầu vượt qua đám người, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Hạng Bình đứng trên thêm đá ở cửa sân, cái miệng dài nhọn có chút nhếch lên, giống như đang cười nhẹ.
-Súc sinh kia...
Vạn Thiên Thương trong chốc lát mồ hôi tuôn ra như nước, yên lặng lau mồ hôi lạnh, nói tiếp:
"Nhìn thần sắc linh động, chí ít đã nuốt tinh hoa nhật nguyệt, ngưng tụ Ngọc Kinh Luân.”
Lý Hạng Bình đối diện yêu vật này sống lưng cũng phát lạnh, nhìn qua khóe miệng có chút nhếch lên của cự lang, lạnh lùng nhìn chằm chằm con ngươi màu xanh lục của nó, vậy mà cảm nhận ra mấy phần khinh thường. "Ngay cả gia chủ nhà ta cũng không địch lại yêu vật này... “
Vạn Thiên Thương bỗng nhiên ngẩng đầu, yên tĩnh mà nhìn Lý Hạng Bình, bờ môi khẽ động, có chút khó khăn mở miệng nói.
"Yêu vật Linh Sơ Luân?”
Lý Hạng Bình híp híp mắt, trầm giọng nói:
"Mọi thứ đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, nếu như yêu vật này không chỉ là tu vi Ngọc Kinh Luân, vậy cứ dẫn nó đi về hướng Đông Nam, vòng qua Lê Kính thôn, leo lên Lê Kính Sơn, Lý gia ta có trận pháp nơi đó, gia chủ nhà ngươi mượn địa thế thuận tiện liền có thể tru sát yêu vật kia."
"Được"
Vạn Thiên Thương cẩn thận sửa lại ba phong thư, sau đó giao cho Trần Nhị Ngưu, nhìn hắn sai người đưa thư ra ngoài, cười khổ lắc lắc đầu nói:
"Súc sinh kia tu thành Ngọc Kinh Luân, linh trí đã mở, hẳn còn nếm qua không ít người, nếu đã để mắt tới hai người chúng ta, tu tiên giả thế nhưng là đồ vật đại bổ, ngươi và ta đã không còn đường nào có thể đi."
"Không cần bối rối."
Lý Hạng Bình khoát khoát tay, nhìn chằm chằm con mắt yêu vật kia, khóe có chút nhếch lên miệng giống như ác lang, đồng thời có mấy phần ý cười, nói khẽ:
"Khi còn bé ta đã nhìn gia phụ săn sói, súc sinh hẳn nên cẩn thận, bây giờ đã tu thành Ngọc Kinh Luân mà còn không tiếc mệnh mà cẩn thận đến biên giới này, để mắt tới chúng ta mới là chuyện tốt, nghe hiệu lệnh của ta là được."
"Trân Nhị Ngưu!"
"Có thuộc hại"
Trân Nhị Ngưu vội vàng áp sát tới, tử tế nghe dặn.
"Các thôn đinh từng bước lui lại, vây quanh chúng ta, đồng loạt chậm rãi rút lui đi về phía nam, người già trẻ em ở tại chỗ không cần phải động, yêu vật kia nhất định sẽ đuổi theo."
"Thôn đinh bên ngoài giơ bó đuốc lên, nếu như yêu vật kia tới gần, thì rống hoặc hét, hoặc mắng, tuyệt đối không thể có nửa phần sợ hãi! Nếu như yêu vật kia nhào đến thì dùng trường côn hoặc trường đao quét ngang, đập nện xuống mặt đất, đùi sói dài nhỏ, yêu vật nhất định hết sức yêu quý chân nó."
Lấy ra một mũi tên mài ánh sáng từ ống tên, trong tay Lý Hạng Bình vừa bấm pháp quyết, kim quang nhàn nhạt đã hiển hiện trên đầu tên. Kéo mũi trên trên dây cung, Lý Hạng Bình lạnh lùng mở miệng nói: "Đi"
Bạn cần đăng nhập để bình luận