Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 225: Tính toán chia tài nguyên

Chương 225: Tính toán chia tài nguyênChương 225: Tính toán chia tài nguyên
Ước chừng qua mấy chục hơi thở, lúc này Đinh Tây Định mới giật mình ngẩng đầu, giọng áy náy nói:
"Tại hạ không để ý, xin Thông Nhai huynh thứ tội!"
"Không có gì đáng ngại.'
Hai người lại hàn huyên vài câu, Đinh Tây Định lúc này mới cáo từ, Lý Thông Nhai nhìn theo hắn đi xa, một lần nữa ngồi trở lại chủ vị, nhìn bản đồ Vọng Nguyệt Hồ trên mặt bàn, sờ sờ một góc Hoa Thiên Sơn, lẩm bẩm nói:
"Được nơi này, Lý gia ta liên có thể an tâm phát triển thêm ba mươi năm, các ngươi trước tiên đấu đi..."
Dứt lời mỉm cười, đã thấy cửa viện nhẹ vang lên, Lý Huyền Lĩnh bước tới vài bước, cung kính đi tới trước người hắn, chắp tay nói:
"Phụ thân.'
"Như thế nào?"
Ánh mắt Lý Thông Nhai dừng lại trên bản đồ, nhẹ giọng hỏi.
"Là về... Phù chủng!"
Lý Huyền Lĩnh nhắc lại suy nghĩ lúc trước, nói đến anh em trong nhà lẫn nhau, rõ ràng Lý Huyền Lĩnh trông thấy phụ thân Lý Thông Nhai hơi chậm lại, đợi tới khi hắn nói xong hơn mười hơi thở mới gật đầu, trầm giọng nói:
"Ngươi suy xét rất đúng, đây là phải thận trọng."
Dứt lời ngẩng đầu nhìn hắn một chút, Lý Thông Nhai khen ngợi nói:
"Chuyện này đoán rất chuẩn, không sail Nhưng như thế còn chưa đủ, ngươi đã nghĩ ra biện pháp chưa?”
Lý Huyền Lĩnh suy nghĩ vài hơi thở, trả lời:
"Theo nhi tử, cách tốt nhất là chia đều Phù chủng cho Tứ mạch, mỗi một mạch đều có thể có được một loại, chỉ tiếc Phù chủng không đủ, vậy chỉ có thể chọn loại tốt nhất, đợi đến khi trưởng tử chư mạch và Linh Khiếu của Tử trưởng thành lại đến so sánh, chọn ra chủ nhân của hai Phù chủng còn lại..."
Lý Thông Nhai nghe xong lời Lý Huyền Lĩnh, khẽ lắc đầu, mở miệng nói:
"Dù sao ngươi tuổi còn nhỏ, nhìn chuyện vẫn chưa đủ lâu, cho dù phù chủng sung túc cũng không thể để chia đều bốn mạch, như thế sẽ chỉ khiến cho bốn mạch dần dần xa, dần dần ngăn cách, thậm chí còn khiến cho nhất mạch đứng đầu có lẹc áp bách mạch, ra tay cướp đoạt phù chủng."
"từ mỗi một đời tuyển ra một Kỳ Lân chi tử để dạy dỗ chuyên râm, mỗi một đời chỉ được có một viên phù chủng, nếu như ngươi dùng đi, hai mươi năm sau lớp cháu chắt chữ Hi Nguyệt xuất thế, xuất hiện thiên tài khó lường, thì lấy đâu ra phù chủng đây?"
Dứt lời khoát tay áo, Lý Huyền Lĩnh liên tục gật đầu, cung kính nói:
"Nhi tử thụ giáo!"
Lý Huyền Lĩnh suy nghĩ vài hơi thở, chợt lại có chút nghi ngờ mở miệng nói:
"Vậy thì làm sao xác định được đâu là Kỳ Lân Nhi cần dạy dỗ?"
Lý Thông Nhai nghe vậy nhẹ nhàng cười một tiếng, thấp giọng nói:
"Thế mà cũng không đơn giản à? Tất cả đêu nhắm mắt lại quan sát, đồng loạt quỳ xuống trước mặt Pháp giám, nhìn xem là ai được phù chủng, ai là Kỳ Lân kia!"
Được một mảnh đất hỗn độn ở Hoa Thiên sơn, công nhân và lao động của Lý gia mấy năm nhàn rỗi cuối cùng cũng có chỗ đi, dân cư của các trấn cũng có xu hướng dịch chuyển. Nhất thời sinh cơ bừng bừng như đậu hũ, dưới chân núi Hoa Thiên Sơn tràn vào rất nhiều thợ thủ công, bắt đầu xây dựng.
Toàn bộ quặng Thanh Ô đều đã rơi vào địa bàn Lý gia, vẫn tiếp tục dùng trận bàn Lư gia lưu lại, chỉ là thiếu đi tu sĩ Lư gia trộn lẫn vào trong, trên quặng mỏ không cần nuôi một nhóm người rảnh rỗi không có việc gì làm ăn vui chơi, hiệu suất ngược lại tăng lên rất nhiều.
Lư gia không chú trọng dân sinh, mấy thôn dưới Hoa Thiên Sơn thật sự là rất nhiều thảm tượng. Tin tức truyền về làm cư dân trong trấn rất là cảm khái, gánh hát trong trấn được chọn lọc để đi diễn cho mọi người một phen, người trong Lê viên nhốn nháo, chỗ ngồi không còn trống, ngay cả Lý Huyền Tuyên cũng lặng lẽ đứng nhìn, cười lắc đầu rời đi.
Lần này có so sánh, dân cư tứ trấn trước mắt đã chán ngấy cuộc sống giàu có, giờ lại có tư có vị mới, tiền công nhét vào trong túi, các nam nhân chuyên đi làm việc dùng sức mạnh, các ngành sản xuất cũng nổi tiếng, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt.
Nơi hai ngọn núi đã có mười vạn dân trấn cư trú, hàng năm đều có một ngàn trẻ nhỏ mới sinh, có thể tra ra một hai người trên thân có linh khiếu, chỉ là đa số những người này thiên phú không cao, so sánh với lượng huyết mạch thân có linh khiếu Lý gia hấp thu hơn mấy chục năm, đại đa số người có linh khiếu đều dung hợp vào Lý gia, phái đến các trấn xem linh điền.
Tuyết rơi bao trùm cả tòa núi lớn, Lý Huyền Tuyên vui mừng cầm theo túi Linh Mễ lên núi, bước nhanh vào viện tử, đợi đến khi Lý Thông Nhai vẽ xong phù lục trong tay, lúc này mới cười khanh khách mà nghênh đón, cung kính nói:
"Trọng phụ, đây là nhóm Hoàng Ngọc Linh Mễ đầu tiên của năm nay, tổng cộng sản xuất bảy mươi cân."
Hoàng ngọc linh mễ chính là cung phụng mới gia tăng cho gia tộc luyện khí của Lý gia sau này, giá cả là gấp bốn đến năm lần linh đạo bình thường, gieo trông càng thêm phiền toái, chẳng những thường xuyên phải dùng linh vũ, còn phải thỉnh thoảng chải vuốt địa mạch, nếu tu sĩ Thai tức tầng một Huyền cảnh luân chỉ sợ phải năm sáu cái cùng nhau trông coi một khối linh điền, ít nhất phải tu sĩ Thai tức tâng năm Ngọc Kinh Luân mới có thể một mình trồng.
"Không tệ."
Lý Thông Nhai gật gật đầu, tiếp nhận cái túi kia xem xét, từng hạt Linh Mễ sáng bóng như ngọc, linh khí dư thừa, không khỏi cười nói:
"Không hổ là lương thực tu tiên của tu sĩ Luyện khí, linh khí này thật sự là dư thừa."
"Lý gia ta hiện giờ mỗi năm phải nộp lên ba trăm cân Hoàng Ngọc Linh mễ và hai ngàn cân linh đạo bình thường, còn lại bảy tám loại phụ tài luyện dược thì ngược lại là dễ dàng, phái một ít tiểu tu sĩ thai tức đi trồng trọt là được, hai loại linh đạo này ngươi cần an bài trước!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận