Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 660: Câu Xà

Chương 660: Câu XàChương 660: Câu Xà
Giám Trung Thiên Địa (Thiên địa trong gương).
Lý Uyên Giao một đường từ miếu hoang núi vắng đến Sơn Kê quận, Lục Giang Tiên đọc được một trăm ba mươi mốt quyển công pháp Thai Tức, ba mươi sáu quyển công pháp Luyện Khí, hai quyển công pháp Trúc Cơ, đầu chất đống trước bàn, đầy ắp.
"Lại thêm hai quyển pháp quyết Trúc Cơ, Ất Mộc Phù Công và Sơn Vụ Phong Hải Công, lần lượt là Đạo Cơ Ất Mộc Toàn và Vụ Hồi Âm..." Sắc trước mặt Lục Giang Tiên chất thành núi nhỏ, tay cầm quyển (Dương Pháp ) của Đồ Long Kiển nhìn kỹ, pháp môn này là bí thuật dài nhất hắn từng đọc, quả thực khiến hắn mở rộng tầm mắt.
"Đây là lần đầu tiên ta thấy kẻ trời sinh đã mang số mệnh." Lý Uyên Giao tha cho Đồ Long Kiển, tự nhiên là Lục Giang Tiên chưa từng nhúng tay kích thích suy nghĩ Lý Uyên Giao buông tha hắn.
Đồ Long Kiển dưới pháp giám chiếu rọi, sau lửng một mảng đỏ rực, uy thế kinh người, Lý Uyên Giao không nhìn thấy, Lục Giang Tiên lại thấy rõ ràng.
" Nếu Đồ Long Kiển chết dưới tay Lý Uyên Giao, làm rối loạn cục diện, đến lúc đó Tử Phủ truy xét, e là sẽ sinh chuyện lớn..." Lục Giang Tiên từng tiếp xúc với không ít Tử Phủ, Tử Phủ cũng không thể thấu tận thiên hạ, cũng không thể ngày ngày nhìn chằm chằm vào ai, chỉ là tu thành mệnh thần thông, lại cùng chung chí hướng, nên biết đại khái hướng đi của thế cục. Lý Uyên Giao vốn không nên gặp gỡ kẻ này, chỉ là số mệnh không địch lại Tiên Giám, nếu giết Đồ Long Kiển, đoạt (Dương Pháp) , chẳng may hỏng đại sự của Tử Phủ. Tuy nói Tiêu Lý có giao tình, chúng Tử Phủ tự sẽ hoài nghi Tiêu Sơ Đình, Tiêu Sơ Đình tự sẽ hoài nghi Tử Phủ Lý gia, nhưng Tiêu Sơ Đình đã như giãm trên băng mỏng, một là Lục Giang Tiên sợ lão già kia không chịu nổi, hai là sợ có Tử Phủ trực tiếp hoài nghi lên đầu Lý gia.
"Nhưng rốt cuộc Mệnh Số là thứ gì... nó khác biệt với thần thông, ảnh hưởng đến người khác mà không chút dấu vết!" Lục Giang Tiên tận mắt thấy sau lưng Đồ Long Kiển có mệnh số huyết sắc cuồn cuộn, khiến Lý Uyên Giao từ sát tâm chuyển thành chiêu an, để ngay cả sau lưng Lý Uyên Giao cũng hiện ra huyết quang, ai ngờ Lý Uyên Giao lại sinh nghi, cứng rắn biến chiêu an Đồ Long Kiển từ họa nhà tan cửa nát thành phá tài tiêu tai.
"Mơ hồ có bóng dáng của Hành Khí Thôn Linh ảnh hưởng, ngược lại giống như... Hai đạo mệnh số đang thỏa hiệp... Nhưng nếu Lý Uyên Giao cũng có mệnh số, vì sao ta chưa từng thấy qua?"
"Rốt cuộc là mệnh số trêu ngươi hay người trêu mệnh SỐ..." Lý Uyên Giao cưỡi mây mù bay đi, hắn mới có bảo vật, yêu thích không buông tay, cẩn thận lĩnh hội diệu dụng, bất tri bất giác bay tới địa giới Huyền Nhạc Môn.
Tâm tình hắn thoải mái, không hiểu sao lại có cảm giác vui sướng sống sót sau tai nạn, càng thêm tin tưởng Đồ Long Kiển mang mệnh số, bèn dừng lại trước trận, thu hồi pháp khí.
Khổng Đình Vân sau vài nhịp thở đã tới nghênh đón, trên người nàng đã thay một bộ y phục màu lam, so với lần gặp trước thì trịnh trọng hơn nhiều, cười nói: "Giao huynh đã đến! Đình Vân đợi huynh đã lâu."
Lý Uyên Giao chắp tay đáp lễ, Khổng Đình Vân nói tiếp: "Mời đạo hữu đến Hàm Hồ, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Hai người cưỡi gió bay lên, Lý Uyên Giao hỏi trước:
"Không biết thu hoạch của quý tông ở vùng biển kia thế nào?"
Khổng Đình Vân cười đáp: "Đương nhiên là thu hoạch lớn, loại đại sự chia chác động thiên này, chút đồ rơi vãi từ khe hở ngón tay Thanh Trì cũng đủ cho chúng ta no nê rồi."
Lý Uyên Giao thấy nàng không có gì khác lạ, lúc này mới gật đầu, nhìn mặt hồ đen kịt trước mặt, dưới ánh mặt trời phản chiếu điểm điểm kim quang, Khổng Đình Vân nói:
"Ta đã giao thủ với Câu Xà một lần, rất khó đối phó, nó kiêng ky tiên tông sau lưng ta, không dám xuống tay độc ác, vội vàng chạy ra trăm dặm, đổi chỗ ẩn náu. Ta sợ đánh cỏ động rắn, nên chưa thăm dò sâu." Khổng Đình Vân giải thích: "Chúng ta chia nhau ra tìm, Câu Xà này lũ lượt kéo theo bầy đàn, không khó tìm, chỉ cần nửa ngày, nhưng phải cẩn thận, chớ kinh động đến yêu vật này."
"Không cần phiền phức vậy." Lý Uyên Giao lắc đầu, cưỡi gió đáp xuống mặt nước, trong hồ lập tức sóng cuộn mãnh liệt, ẩn ẩn có giao xà di chuyển, thỉnh thoảng lộ ra móng vuốt đen ngòm. Không lầu sau, một con tôm hùm xanh đậm nhảy lên, co rúm người lại, bị sóng biển nâng lên không trung, run lẩy bẩy, Lý Uyên Giao thấp giọng hỏi:
"Câu Xà ở đâu?"
Nghe xong, Lý Uyên Giao ném con tôm hùm về Hàm Hồ, cười nói:
"Từ đây đi về hướng đông bảy mươi hai dặm, có một ngọn núi hoang, Câu Xà đang bế quan ở đó."
"Xem ra ta đã quên mất Hạo Hãn Hải của đạo hữu rồi!" Khổng Đình Vân khen một cầu, hai người cưỡi gió bay lên, Lý Uyên Giao mở miệng: "Lúc nãy nghe nói Câu Xà bị Bích Thủy Giao đuổi đi, không biết Bích Thủy Giao là yêu vật phương nào?"
Khổng Đình Vân đáp:
"Ta có hỏi qua Xích Tiều Đảo, thực lực Bích Thủy Giao không mạnh, nhưng là do thủy cung nào đó phái đến, bối cảnh thâm hậu, cho nên mới đuổi được Câu Xà..."
Lý Uyên Giao chỉ quan tâm đến yêu vật Trúc Cơ trong biển, bèn hỏi:
"Trong biển có nhiều yêu vật không có bối cảnh như Câu Xà lắm sao?"
Khổng Đình Vân gật đầu: "Yêu vật hải ngoại nhiều vô số kể, Đông Hải càng là yêu động khắp nơi. Còn chưa nói đến Đông Hải, ngay cả Hàm Hồ này cũng có không ít, chỉ là Câu Xà là yếu nhất mà thôi."
Hai người đang trò chuyện, núi hoang đã hiện ra từ xa, Khổng Đình Vân bấm pháp quyết, dưới chân hai người nổi lên mây khói, Lý Uyên Giao thấp giọng nói:
"Ta có pháp khí che giấu khí tức." Khổng Đình Vân sáng mắt lên, hiểu ý gật đầu, đáp: "Vậy Đình Vân đi trước, Giao huynh theo sau.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận