Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 907: Thành công

Chương 907: Thành côngChương 907: Thành công
Luyện Khí đột phá Trúc Cơ là cửa ải sinh tử đối với rất nhiều tu sĩ, cho nên có rất nhiều lời đồn đại, trong đó có cách dùng đồ vật liên quan đến tiên cơ để bố trí trận pháp, Thanh Trì Tông đã thử rất nhiều lần, chứng minh là không có tác dụng, nhưng Dương Tiêu Nhi vẫn muốn thử một lần.
Vật này rất phù hợp với tiên cơ của phu quân nàng, nàng bèn bố trí một trận pháp, vây khốn nó trước động phủ, muốn tăng thâm cơ hội đột phá cho Lý Hi Trị.
Dương Tiêu Nhi nhìn chằm chằm một lúc, trong lòng âm thầm cầu nguyện. Kỳ thật nàng không cần phải lo lắng như vậy, thiên phú của Lý Hi Trị vốn rất tốt, pháp thuật và đạo hạnh đầu rất cao thâm, hơn nữa còn chọn thời điểm tâm tình thoải mái nhất để đột phá, lại có Toại Nguyên Đan và Huyền Đâu Đan mà nàng xin được từ nhà mẹ, tỷ lệ thất bại là rất thấp. Nhưng dù sao đó cũng là người nàng yêu thương nhất, Dương Tiêu Nhi không khỏi lo lắng, lặng lẽ ngồi trên đài cao chờ đợi.
Bỗng nhiên, phía dưới truyền đến tiếng chuông leng keng, một nam tử trung niên đi lên, dung mạo bình thường, có chút chất phác, chắp tay hành lễ với nàng, trầm giọng nói: "Sư muội, ta muốn về nhà một chuyến."
Người này là sư huynh Viên Thành Chiếu, cũng là người dòng chính Viên gia, tu vi Luyện Khí hậu kỳ, lúc này trên mặt đầy vẻ lo lắng, muốn nói lại thôi.
Sư tôn Viên Thoan đã đi Đông Hải nhiều năm chưa về, Dương Tiêu Nhi là người Dương gia, đương nhiên biết chuyện này, thậm chí còn biết rõ hơn Viên Thành Chiếu, nàng dịu dàng nói: "Sư huynh yên tâm, Viên gia các ngươi còn sáu vị Trúc Cơ, dù có chuyện gì cũng có thể ứng phó được."
Viên Thành Chiếu lắc đầu, thở dài:
"Nếu sáu vị lão tổ đồng tâm hiệp lực thì không thành vấn đề... Nhưng mà..."
Hắn cười khổ nói:
"Tộc huynh Viên Thành Thuẫn của ta, thiên phú dị bẩm, hiện giờ là người có tu vi cao nhất Viên gia, tuy là con cháu dòng chính, nhưng lại là con nuôi... Hộ Viễn lão tổ muốn để hắn tiếp nhận chức vị trưởng lão... khiến cho Viên gia rối loạn hất cả lên..."
"Sư tôn thì bặt vô âm tín ở Đông Hải, chỉ biết là người đã đi Quần Di Hải Hạp, trong tộc không có ai chủ trì đại cục, mấy món bảo vật kia ai cũng muốn, tranh giành không ngừng."
Đây là chuyện nội bộ của Viên gia, Dương Tiêu Nhi im lặng không nói, chuyện thế này cũng không hiếm thấy, lão tổ tọa hóa sẽ mang đến ảnh hưởng rất lớn, Viên gia như vậy đã được xem là may mắn. Viên Thành Chiếu ở trong Tông môn, chỉ nghe loáng thoáng chuyện nhà cũng đã cảm thấy đau đầu, hắn ởi tới đi lui, lo lắng nói:
"Tranh cái gì chứ? Có gì đáng để tranh chứ? Lên núi thì cứ lên núi, với thực lực của Thành Thuẫn, sao có thể ở lại quản lý mấy chuyện nhỏ nhặt, mấy món bảo vật kia tuy quý giá, nhưng để trong tộc mọi người thay phiên nhau sử dụng là được rồi! Cần gì phải tranh giành như vậy?"
Hắn từ nhỏ đã tu luyện trong Tông môn, không hiểu những chuyện này, Dương Tiêu Nhi thấy bộ dạng này của hắn, chắc chắn sẽ chịu thiệt khi về nhà, bèn nhắc nhở: "Bọn họ tranh giành không chỉ là chức vị... mà còn là lợi ích của phe phái và quy củ của gia tộc... Sư huynh đừng xem thường, cẩn thận đi theo vết xe đổ của Ngọc Hồ Tưởng gia."
Viên Thành Chiếu nghe vậy thì chần chờ gật đầu, Dương Tiêu Nhi trầm ngâm một lát rồi hỏi:
"Nghe nói vị tiên bối kia của Viên gia các ngươi đột phá Tử Phủ thất bại, dị tượng xuất hiện khiến bốn quận mưa tầm tả mấy tháng liền, quả nhiên là thanh thế hiếm có! Xem ra chỉ còn thiếu một chút nữa là thành công." Viên Thành Chiếu thở dài, người trong nhà bế quan đột phá, nếu thành công thì cả nhà được nở mày nở mặt, người người đến chúc mừng, nhưng nếu thất bại thì sẽ tổn thất nguyên khí nặng nầ, không ai hỏi han đến, chênh lệch quá lớn, khiến hắn khó chịu.
Dương Tiêu Nhi cúi đầu nói: "Nhà ta cũng vậy, lão tổ đã bế quan mấy chục năm, cũng không biết tình hình thế nào, vừa mong chờ dị tượng xuất hiện, lại vừa lo lắng sợ hãi..." Hai người đang nói chuyện thì đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn về phía đông, chỉ thấy một đạo cầu vồng bay tới, rơi xuống ngọn núi phía xa, trong chớp mắt, linh khí cuồn cuộn dâng lên, cả ngọn núi được bao phủ bởi hào quang rực rỡ.
"Đại sư huynh thành công rồi!"
Viên Thành Chiếu vui mừng reo lên, Dương Tiêu Nhi càng không nhịn được, lập tức hóa thành một đạo độn quang bay xuống núi, quả nhiên nhìn thấy cửa động phủ mở ra, một nam tử mặc áo lông vũ bước ra.
Nam tử có ngũ quan tuấn mỹ, khí chất bất phàm, vai rộng ngực dày, cử chỉ toát lên vẻ ung dung, trên mặt mang theo nụ cười, hắn ôm Dương Tiêu Nhi vào lòng.
Dương Tiêu Nhi cảm nhận được khí chất của Lý Hi Trị đã hoàn toàn thay đổi sau khi đột phá, nàng ngây ngốc đỏ mặt, không nói nên lời, chỉ lắp bắp:
"Trường hà vụ này sau khi tu luyện thành công... khiến cho huynh trông thật là quý khít" Lý Hi Trị dùng thần thức dò xét, quả nhiên phát hiện ra dung mạo của mình đã tuấn mỹ hơn rất nhiều, nhưng hắn không để ý đến điều này, đưa tay bắt lấy lục thải hồng vụ, quan sát kỹ lưỡng:
"Bảo vật tốt! Có thể dùng để luyện chế pháp bảo!"
Lúc này, hắn mang theo Dương Tiêu Nhi đáp xuống đỉnh núi, liền thấy sư đệ Viên Thành Chiếu nghênh đón. "Chúc mừng sư huynhl!" Viên Thành Chiếu liên tục chúc mừng, vẻ lo lắng trong mắt cũng vơi đi không ít, cũng không quấy rầy hai người, rất nhanh đã cưỡi gió rời đi.
Lý Hi Trị mỉm cười tiễn hắn, cùng Dương Tiêu Nhi trở về động phủ, ôm nàng vào lòng, ôn nhu nói:
"Dạo này thế nào?"
Hai má Dương Tiêu Nhi còn hơi ửng hồng, nàng hừ hừ đáp lại hai tiếng, ánh mắt nhìn hắn đầy kích động, đôi mắt long lanh ngấn lệ vì vui mừng, nàng che miệng cười khúc khích.
Lý Hi Trị hôn lên trán nàng, rồi buông nàng xuống, ánh mắt Dương Tiêu Nhi vừa chạm vào hắn liền trở nên dịu dàng như nước, nàng tựa vào người hắn như một con mèo nhỏ, nghe Lý Hi Trị nói: "Trường hà vụ này, giỏi về độn thuật, thải hồng, thi pháp, chỉ cần thi triển độn quang, tốc độ so với tu sĩ cùng cảnh giới nhanh hơn rất nhiều, lúc thi pháp lại càng nhanh chóng... Càng hiếm có hơn là có thể hội tụ hồng vụ, mê hoặc đối thủ, gia trì linh khí cho một ngọn núi, một vùng đất."
Dương Tiêu Nhi nghe xong, cười nói:
"Quả là tiên cơ tốt để tọa trấn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận