Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 433: Uyên Bình

Chương 433: Uyên BìnhChương 433: Uyên Bình
Đậu Ấp chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, liền thấy Lý Uyên Bình phe phẩy cây quạt, ung dung nói:
"Tạm thời không nói đến những chuyện này, ta không quan tâm ngươi là ai phái tới, nếu như huynh trưởng đã để ngươi cho ta, về sau ngươi đi theo ta làm việc, đừng nghĩ tới Đậu thị của ngươi."
Đậu Ấp lập tức ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy Lý Uyên Bình nói những điều khác hẳn với lời phụ thân dặn dò, Đậu lão gia tử gọi hắn lên núi vẫn luôn dặn dò:
"Uyên Bình công tử cùng Đậu phu nhân là chỗ dựa của Đậu thị ta, ỷÿ vào bọn họ, cố gắng mưu cầu một chút quyền vị cho gia đình... Sau này Đậu thị ta chính là vọng tộc."
Nghe giọng điệu của Lý Uyên Bình, Lý Uyên Bình và Đậu phu nhân đau coi Đậu thị là người trợ giúp, đây là thiên phòng vạn phòng, chỉ sợ Đậu thị liên lụy! Lập tức trong lòng vừa chua xót vừa khổ, buồn bã nói:
"Công tử, Đậu thị trên dưới chỉ nghe công tử nói... Điên, Liễu năm đó đều thừa thế dựng lên, ngoại thích là cánh tay công tử, hà tất phải như thế..."
Ai ngờ Lý Uyên Bình nghe vậy dừng chân, có chút hứng thú quay đầu lại nhìn hắn, cười nói:
"Biểu huynh! Ta họ Lý! Chính là con vợ cả của dòng chính chính thống."
Nói xong quay đầu đi ngay, trong lòng Đậu Ấp hơi kinh hãi, không dám nói nữa, chỉ bám sát theo.
Hai người đi một hồi trong núi, vào một gian đại viện đèn đuốc sáng trưng, Lý Uyên Bình đợi một hồi ở trước viện, liền thấy thị nữ vội vã bưng chậu nước đi ra, ấm giọng nói:
"Không biết mẫu thân có ngủ được không?”
"Phu nhân rửa chân xong, đang ở trong phòng chờ điện hạ!"
Đậu Ấp nhất thời hiểu được đây là viện của Đậu phu nhân, nhớ tới những chuyện hồ đồ mà phụ thân mình làm cùng tính tình cường ngạnh của vị cô cô này, trong đầu Đậu Ấp có hai dòng cảm xúc đang chiến đấu, trong lòng kêu rên.
"Lão cha tìm chết, lại cân con trẻ đến trả, hạizz!"
Lý Uyên Bình đâu thèm để ý đến hắn, dẫn hắn vào trong viện, liền thấy một màn che màu vàng nhạt, tâng tầng lớp lớp, ánh đèn lúc sáng lúc tối cùng mùi hương trầm, hai thị nữ nhu thuận đứng ở bên giường, hắn cung kính bái lạy, ấm áp nói: "Hài tử đến đây bái kiến mẫu thân, chúc mừng mẫu thân lại đột phá, Luyện Khí trước mặt."
Đậu phu nhân ngồi ở ghế trên mặc trang phục lộng lẫy, dung mạo trẻ tuổi, một thân khí thế thình lình đã đạt đến Thai Tức đỉnh phong, khoảng cách tới Luyện Khí chỉ còn một bước, trong lúc bất tri bất giác đã là người đứng số một số hai trong số các tu sĩ khác.
Mấy năm nay Đậu phu nhân chẳng những dựa vào thủ đoạn của mình mà trị cho rất nhiều thê thiếp của Lý Huyền Tuyên ngoan ngoãn nghe lời, cứng rắn nâng Đậu gia từ nông ruộng lên cao, tu vi cũng chưa từng hạ thấp.
"Bình Nhi không cần đa lễ."
Đậu thị tuy là người tính tình cứng rắn, nhưng đối với đứa nhỏ lại không hề quá nghiêm khắc, luôn miệng gọi hắn ngồi xuống. Lý Uyên Bình gật đầu, đem rất nhiều chuyện xảy ra nói hết một lượt, thậm chí là thư của Lý Huyền Tuyên gửi tới. Đậu phu nhân ở bên trên nghe xong, Đậu phu nhân đã cảm thấy da đầu tê dại, rụt rè ngẩng đầu lên, thấy một đôi mắt như sao băng.
Đi lên."
Đậu phu nhân khẽ nói nhỏ, Đậu Ấp vội vàng đi tới trước mặt vị cô cô này, đã thấy trong trướng có một bàn tay ngọc ngà vươn ra. Đậu Ấp đang ngơ ngác nhìn bàn tay này, Đậu phu nhân lại nhẹ nhàng giương lên.
"Chát!"
Trên mặt Đậu Ấp bị ăn một tát thật mạnh, nửa bên mặt đỏ bừng, Đậu Ấp không dám có chút tức giận nào, chỉ sợ hãi liền khom người, kêu lên:
"Cô cô tha mạng! Cô cô tha mạng!"
Lời nói của Đậu phu nhân nhẹ nhàng bay xuống:
"Trở vê đem cái tát này này cho cha ngươi, nói với hắn."
Nàng mở đôi môi đỏ mọng, phun ra mấy chữ:
"Nếu tiếp tục có động tác nhỏ, cũng đừng giữ mạng nhỏ."
Ngọc Đình sơn.
Lý Thanh Hồng thở dài ra, phun ra một hơi khí dài, trường thương đặt ở trên gối lưu chuyển ánh sáng, nữ tử mở mắt, con ngươi nàng lóng lánh như tỏa sáng trong tối.
"Luyện Khí tâng hai." Năm năm này cơ bản Lý Thanh Hồng tu luyện ở trên núi, ba năm đầu tiên đột phá Luyện Khí, hai năm sau đột phá Luyện Khí tầng hai, Lý Thanh Hồng hôm nay mới hơn hai mươi tuổi, so sánh với tốc độ tu luyện một tầng của tu sĩ bình thường thì thật ra cũng coi như nhanh, cũng chỉ có Lý Uyên Giao được [Hành Khí Thôn Linh Cương ] gia trì, lúc này mới nhanh hơn nàng một bậc.
Cầm thương lên, tử ý nhàn nhạt lưu chuyển trong con ngươi của thiếu nữ, thể hiện ý chí bất khuất, Tử Lôi Bí Nguyên Công }_ không hổ là lôi pháp tứ phẩm, một thân khí thế Lý Thanh Hồng như cầu vồng, vượt xa Luyện Khí tâng hai tâm thường.
"Tộc tỷ..."
Nam tử bên ngoài thạch thất đứng đó cẩn thận từng li từng tí, hắn cũng là con thứ của Lý Huyền Tuyên, chỉ là thân không có linh khiếu, dòng dõi Lý Huyền Tuyên đông đảo, hắn luôn luôn không có cảm giác tồn tại gì, được phái tới Ngọc Đình Sơn quản lý một trấn.
"Nói một chút."
Đôi môi đỏ của Lý Thanh Hồng khẽ mở, phun ra hai chữ, liên thấy nam tử cung kính nói:
"Trước đó vài ngày đã có nam đinh mất tích, ba tháng liên tục, tu sĩ trong tộc cũng tới điều tra, không thu hoạch được gì, thậm chí ba ngày sau liên tục chết chín hộ gia đình, chúng ta báo cáo lên chủ gia, được hứa hẹn, lúc này mới dám tới quấy rầy tộc tỷ."
Lý Thanh Hồng khẽ gật đầu, nghi hoặc nói:
Dượng đâu?
Nam tử biết được nàng nói chính là Trần Đông Hà, vội vàng đáp:
"Đồng Hà cung phụng hộ tống da lông và linh vật đi phường thị, không trấn thủ trong tộc, gia chủ tìm linh căn trong cảnh nội Sơn Việt, không biết có trở vê hay không, cho nên....
"'Ừm"
Lý Thanh Hồng gật gật đầu, nâng hắn cưỡi gió mà lên, ôn nhu hỏi tình huống.
Người này vẫn là lần đầu cưỡi gió ngự khí, nhất thời một trận mê say, nhìn trấn nhỏ dưới chân cùng Phù Vân Phi Điểu không ngừng xet qua, trong lòng tràn đầy hâm mộ, đáp lời Lý Thanh Hồng, chỉ rõ phương hướng cho nàng, thâm nghĩ:
"Thật thống khoái!"
Lý Thanh Hồng thì theo chỉ dẫn của hắn hạ xuống, liền thấy mấy gian nhà trống, trên đất có chút vết máu, đưa mắt quét qua, cảm thấy dưới chân có rất nhiều quái dị, buông tộc đệ xuống, duỗi ra bàn tay nhỏ nhắn phác họa mấy đạo phù văn ở không trung, đánh ra một đạo phù lục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận