Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 70


Lúc còn học cấp ba hắn suốt ngày chỉ nghĩ đến việc chơi game, vậy nên đã mua một căn hộ nhỏ để chơi game. Hiện tại hắn đã tốt nghiệp đại học, không còn là học sinh cấp 3 ngày xưa nữa, căn hộ đó luôn bị bỏ trống, thường phải trả một số phí tài sản và phí vệ sinh.
Mấy năm này Tạ Chính Thiên đã nghĩ đến việc bán căn hộ nhỏ đó, nhưng người mua nghe được quản lí là công ty Thiên Thịnh liền chùn bước, cho nên vẫn không bán được, hắn cũng không vội, vẫn để đó không dùng.
Mấy người bạn xung quanh đột nhiên cười lớn: "Tiểu Tạ, hàng xóm của cậu đều là người gì vậy? Họ đều đang tìm cậu à?"
Trong toàn bộ Hải Thành thì tiểu khu Thái An cũng không tệ, được nhiều tầng lớp trung lưu, nhưng trong mắt nhóm thanh niên này thì vẫn chưa đủ.
Tạ Chính Thiên hoàn toàn không sống ở tiểu khu Thái An, vậy làm sao có thể coi hắn là hàng xóm? Nói khó nghe một chút, mấy người bọn họ chỉ giao tiếp với người trong giới của mình.
Tạ Chính Thiên tựa nửa người vào bàn bi-a, nhìn chằm chằm vào những quả bóng rải rác trên bàn, nói: "Từ chối, tôi lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi này? Ai là hàng xóm của cô ta chứ?"
Người tới gật đầu đã hiểu: “Vậy tôi sẽ lập tức đi trả lời tiểu thư Hứa Yểu, anh sẽ không tham gia ứng cử.”
Tạ Chính Thiên đang muốn chơi thì đứng thẳng lên: "Hứa Yểu? Hứa yểu nào?"
"Còn Hứa Yểu nào nữa? Là Hứa Yểu nổi tiếng toàn mạng ai cũng biết."
Hôm nay Tạ Chính Thiên cũng lên mạng ăn dưa giới giải trí, cảm thấy hứng thú với của chuyện Thịnh Chu.
Tạ Chính Thiên nheo mắt lại, tiếp tục hỏi: "Là Hứa Yểu sở hữu hai căn biệt thự ở Hải Thành Thượng Phẩm? Một trong số đó còn là căn đỉnh của đỉnh ở Hải Thành Thượng Phẩm, trị giá hơn 400 triệu?"
Căn biệt thự cao cấp nhất ở Hải Thành Thượng Phẩm không phải có tiền là có thể mua được, nghe nói đã bị một đại lão tóm được từ lâu, nghe lão gia tử nói là gia tộc mà bọn họ không thể trêu vào. Nhưng hiện tại căn nhà nằm trong tay Hứa Yểu...
"Chính là vị tiểu thư Hứa Yểu kia."
Tạ Chính Thiên đưa gậy đánh bóng cho người phục vụ ở bên cạnh, cởi găng tay, cúi đầu cẩn thận chỉnh lý quần áo, nói: “Trả lời Hứa Yểu, tôi đồng ý.”
Mọi người xung quanh: "???"
Tạ Chính Thiên vuốt thẳng cổ áo, rất đứng đắn nói: “Bà con xa không bằng láng giềng gần, dù sao tôi cũng là hàng xóm tốt, cam kết hàng xóm hòa thuận.”
Hai ngày nay hẳn là những ngày gian nan nhất mà Thịnh Chu phải trải qua, các chương trình giải trí, các hạng mục đại diện thương hiệu nổi tiếng nhất đều tuyên bố hủy hợp đồng với hắn, gần như trong chớp mắt sự nghiệp của hắn đã lâm vào trạng thái đình trệ.
Thịnh Chu vội vã rời khỏi biệt thự lại bị Hứa Yểu thúc giục trả tiền bồi thường, có không ít đồ là bản độc quyền chỉ có một, vì không thể mua lại được nên phải bồi thường dựa trên việc tính toán giá trị gia tăng theo thời gian định giá, xem ra chuyện bồi thường đến nỗi không còn cái quần cộc để mặc chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tinh thần của Thịnh Chu căng thẳng cực kỳ, cũng không biết là ai đã đăng lên mạng một đoạn video mơ hồ về việc Thịnh Chu say rượu, trong video Thịnh Chu dường như nghẹn ngào tự trách: “Tôi không nên thuê biệt thự, càng không nên thuê nhà của Hứa Yểu...”
Video này làm cho nhiều người thổn thức không thôi, đỉnh lưu ngày xưa chỉ qua vài ngày ngắn ngủi đã trở thành như vậy.
[Không đề cập đến chuyện Thịnh Chu thiếu tiền thuê nhà, nhưng mà thuê phải căn nhà có chủ nhà tính toán chi li như Hứa Yểu quả thật rất đáng sợ, không cẩn thận đụng phải chỗ nào khách thuê đều phải bồi thường đến c.h.ế.t phải không?]
[Ai bảo Thịnh Chu phá hư biệt thự của người ta? Theo tôi thấy đó là đáng đời.]
[Chuyện này làm cho tôi nhớ lại ký ức không tốt, năm ấy tôi mới tốt nghiệp lần đầu tiên thuê phòng trọ lại gặp phải chủ nhà tính toán chi li, rõ ràng là vòi nước lâu ngày không sửa nên hỏng, tôi tự mình bỏ tiền túi ra sửa xong chủ nhà lại nói tôi đổi vòi nước quá tệ, trừ 100 đồng của tôi.]
[Người thuê ở trong thôn Thành Trung của Hứa Yểu cẩn thận nha, làm hỏng đồ dùng cũ của cô ta cẩn thận phải bồi thường đến c.h.ế.t đó!]
Bạn cần đăng nhập để bình luận