Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 395


Ngô Mỹ Kỳ ôm điện thoại di động, thấy trong nhóm khách thuê có người nói Hứa Yểu đến, Ngô Mỹ Kỳ nhảy lên cao ba mét, lập tức từ trên giường bò dậy.
Đột nhiên Ngô Mỹ Kỳ cảm thấy vô cùng nghi hoặc......
Đợi chút, Hứa Yểu không tham gia đấu thầu?
Hứa Yểu lần lượt đến thăm, đám người Lục Dã phía sau đều mang theo giỏ trái cây dùng để thăm bệnh.
Hoa tươi rất đẹp nhưng Hứa Yểu cảm thấy không thực dụng, không bằng giỏ hoa quả, bệnh nhân ăn hoa quả có thể bổ sung một ít vitamin cũng tốt.
Đi vào mỗi một gian phòng đều có thể nhìn thấy hộp thuốc đặt thành đống ở trên bàn.
Sau khi Hứa Yểu gõ cửa đi vào, chào hỏi khách thuê, Lục Dã đặt giỏ trái cây xuống.
Khách thuê nhà có chút thụ sủng nhược kinh, không nghĩ Hứa Yểu lại tới, phụ nữ có thai còn đang mang thai đỏ hốc mắt không ngừng nói: "Tiểu thư Hứa Yểu, cảm ơn cô cho chúng tôi thuê phòng tốt như vậy, cách bệnh viện cũng rất tiện."
Ít nhất rời xa thôn kia, không lo lắng hít thở ăn cơm đều có khả năng bị ung thư.
"Mẹ cô thế nào rồi?" Hứa Yểu liếc về phía phòng ngủ, nhẹ giọng hỏi.
Hứa Yểu ấn tượng sâu sắc với khách thuê này, người phụ nữ này khi còn nhỏ mất cha vẫn sống nương tựa với mẹ, nghĩ đến người mẹ góa bụa, người phụ nữ này chiêu lang ở rể, mang thai không bao lâu chồng qua đời ngoài ý muốn, nối gót tới chính là mẹ bị chẩn đoán chính xác ung thư gan giai đoạn cuối.
Vẻ mặt người phụ nữ u sầu, nhẹ giọng nói: "Mẹ tôi vẫn cảm thấy là bà liên lụy tới tôi, tôi cũng không dám rời khỏi bà một bước chỉ sợ bà nghĩ quẩn." Cũng may những người bị bệnh đều là hàng xóm, ai cũng sẽ hỗ trợ chú ý một chút.
Tình huống của những nhà khác cũng gần giống nhau, có người chẩn đoán ra vẫn còn có thể tích cực đi bệnh viện phối hợp kiểm tra hóa trị uống thuốc, có người trực tiếp bị trả về để chờ chết.
Ông lão đối diện tiều tụy nằm ở trên giường, trên mu bàn tay còn có kim chưa tháo xuống, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà.
"Tiểu thư Hứa Yểu, có một chuyện tôi muốn thương lượng với cô một chút." Một người đàn ông trung niên tiều tụy gọi Hứa Yểu ra ngoài phòng nói.
"Rất cám ơn ngài đã cung cấp cho chúng tôi một căn nhà tốt như vậy, cách bệnh viện cũng gần, chỉ là... bác sĩ đề nghị đưa cha tôi về nhà rồi."
Bọn họ biết Hứa Yểu giúp bọn họ, cho nên cũng đang suy nghĩ cho cô, ông chú trung niên nghẹn ngào nói: "Tôi nghĩ cha tôi cũng không còn được mấy ngày, tôi sợ...... Tôi sợ ông ấy đi trong phòng của ngài, tôi muốn dẫn ông ấy về thôn Tây Điền ở."
Căn nhà mà họ đang ở có giá rất cao!
Hứa Yểu ngược lại nói: "Nhưng ông và vợ con ông phải làm sao bây giờ? Hai người vẫn khỏe mạnh."
Ông chú trung niên thống khổ đến cực điểm, vô lực ngồi phịch dưới đất, mồ hôi ướt dựa lưng vào tường, mà cách một bức tường kia chính là người cha đang chịu đau khổ dày vò của hắn, hắn bất lực, thẹn làm con.
Hắn muốn một mình trở về chăm sóc cha sống quãng đời còn lại, nhưng vợ con thì làm sao bây giờ?
Hứa Yểu suy nghĩ một lát rồi nói: "Đội ngũ tôi đang đầu tư nghiên cứu phát triển thuốc đặc trị ung thư..."
Ông chú trung niên sửng sốt, giành nói trước: "Cha tôi có thể tham gia sao? Ông ấy có thể làm người thử thuốc đầu tiên."
Ung thư giai đoạn cuối cực kỳ thống khổ, có một số bệnh nhân đều c.h.ế.t vì đau đớn, còn có người ở trên giường bệnh khóc lóc cầu xin cái c.h.ế.t êm dịu.
Nhưng rất nhiều quốc gia và khu vực đều không có luật an tử, cho dù là Hương Giang hay Hoa Hạ cũng không cho phép.
Vốn đã vô cùng thống khổ, rất nhiều bệnh nhân ung thư tình nguyện làm người thử thuốc.
Người đàn ông trung niên vọt vào phòng nói lại chuyện này, hắn nhìn người cha già vẫn không muốn phản ứng lại gật gật đầu.
Hứa Yểu không thích tới bệnh viện, bởi vì nơi đó ngoại trừ khoa phụ sản sẽ có tiếng cười, những nơi khác đều có thể nhìn thấy đủ loại ấm lạnh trên thế gian, nơi này cũng vậy.
"Tiểu thư Yểu Yểu, cô không sao chứ?" Ngô Mỹ Kỳ đỡ eo, thò một cái đầu ra nhìn bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận