Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 489


Trong nguyên tác, vị đại lão này chính là người có thể đưa Hứa Cảnh chạy trốn, có thể nói hắn chính là người có giá trị vũ lực đứng đầu của bộ truyện này, vậy mà bây giờ hắn lại bị đánh bại một cách nhẹ nhàng như vậy, khiến cho thế giới quan của hắn bị sụp đổ.
Thôi Quốc Cường vui mừng hớn hở nói: “Xem ra bảo đao của tôi vẫn còn dùng tốt lắm, Tiểu Lục, cậu vẫn phải rèn luyện thêm nhiều.”
Lục Dã nhìn chằm chằm Thôi Quốc Cường, hắn cũng không cảm thấy bản thân mình lại thua kém một ông lão xuất ngũ hơn 70 tuổi lại còn tàn tật, chắc chắn là có nguyên nhân gì khác.
Dưới ánh đèn của biệt thự chiếu rọi, ánh mắt của Lục Dã bỗng nhiên chú ý tới cánh tay chắp ở sau lưng Thôi Quốc Cường, hắn lập tức nhảy dựng lên, vừa đứng lên hắn liền cao hơn Thôi Quốc Cường một cái đầu.
“Đây là......”
Lục Dã nhìn chằm chằm cánh tay máy của Thôi Quốc Cường, đôi mắt hắn co rút lại, lập tức hỏi.
Nghe được tiếng động, Hạ Phàm lập tức chạy ra thì nhìn thấy cảnh tượng này, hắn nhanh chóng chạy tới nói: “Đây là quà tiểu thư Yểu Yểu tặng cho ông Thôi.”
Hứa Yểu cười hỏi: “Ông Thôi, ông thấy cánh tay máy này như thế nào? Lát nữa, ông có thể nói ra ý kiến của mình cho các thành viên của đội nghiên cứu phát minh.”
Thôi Quốc Cường nghe thấy Hứa Yểu nhắc tới cánh tay máy, đôi mắt ông lập tức sáng lên, thiếu chút nữa quơ chân múa tay loạn xạ cả lên.
“Đồ tốt, thứ này quả thật là một sản phẩm rất tuyệt vời, mấy ngày sử dụng nó khiến ông quên mất ông đã không có tay! Yểu Yểu, sao cháu lại tặng cho ông Thôi món quà quý giá như vậy?”
Ông cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì hôm nay là yến hội của Hứa Yểu, theo lý đáng lẽ ra ông phải tặng quà cho cô mới đúng.
Hứa Yểu cười: “Ông Thôi lên chiến trường chinh chiến chính là vì những thế hệ trẻ như chúng cháu, ông đáng giá.”
Thật ra Hứa Yểu có thể lựa chọn rất nhiều người để làm thí nghiệm, nhưng Hứa Yểu cảm thấy vẫn nên để ông Thôi Quốc Cường là người đầu tiên sử dụng nó.
Nếu không phải bọn họ đã từng nhiệt huyết hăng hái chiến đấu, sao có thể tạo nên một xã hội bền vững như hiện giờ để đám người Ngụy Băng Văn có thể yên tâm làm nghiên cứu khoa học mà không bị ảnh hưởng gì?
Đôi mắt của Lục Dã vẫn luôn tập trung lên cánh tay máy của Thôi Quốc Cường, ánh mắt hắn sáng lên.
Từ khi Hứa Yểu càng ngày càng trở nên nổi tiếng, cô còn đắc tội không ít người trên thế giới, khiến cho Lục Dã sinh ra cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Bình thường, lúc không có gì làm, hắn thường ở trong phòng tập thể thao điên cuồng rèn luyện sức khỏe, nhưng sức mạnh của con người vẫn có giới hạn nhất định.
Nhưng thứ này... hình như không hề có giới hạn.
Cánh tay máy này có thể tay không bắt đạn được không?
Cho dù không thể tay không bắt đạn, nhưng có thể gia tăng sức mạnh lên mấy lần cũng là điều rất tuyệt vời...
Lục Dã vẫn luôn luôn không thích nói chuyện bỗng nhiên nóng lòng hỏi: “Ông Thôi, có phải chỉ những người khiếm khuyết cánh tay mới có thể sử dụng cánh tay máy không?”
Nếu là như vậy?
Hứa Yểu: “?”
Không phải chứ, khoan đã, Lục Dã, anh nói như vậy là có ý gì?
Khoé mắt Hứa Yểu chú ý tới sáng quắc ánh mắt kia của Lục Dã, cô lập tức cảnh giác nói: “Lục Dã, bảo vệ tốt cánh tay của anh!”
Hạ Phàm đứng bên cạnh không hiểu gì cả, nhưng hắn cảm thấy rất chấn động: “...”
Hắn cảm giác Lục Dã có thể làm ra được chuyện như vậy.
Tên nhóc này vẫn luôn theo đuổi giới hạn của sức mạnh.
Hứa Yểu trừng mắt liếc hắn một cái: “Đừng nghĩ tới những chuyện không đâu, tôi vẫn chưa đầu tư cho đoàn đội phát minh nghiên cứu lớp vỏ máy móc.”
Hứa Yểu thấp giọng cảnh cáo hắn: “Nếu như anh tàn tật, tôi sẽ đuổi việc anh.”
Dường như Lục Dã cảm thấy có hơi thất vọng, nhưng ánh mắt hắn vẫn không hề rời khỏi cánh tay máy của ông Thôi Quốc Cường.
Máy móc, cơ giáp, sức mạnh tối đa, đây là những điều mà Lục Dã dành cả cuộc đời để theo đuổi!
Lục Dã không thể hiểu nổi tại sao Hứa Yểu lại nghiêm túc cảnh cáo hắn như vậy, tất cả những gì hắn làm rõ ràng đều vì bảo vệ cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận