Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 296


[Có Hứa Yểu ủng hộ, không thể mắng Lưu Phi Dương. Lưu Phi Dương cố lên!]
Bài đăng của sinh viên nước A viết như thật còn kèm theo hình ảnh, thoạt nhìn quả thật giống Lưu Phi Dương đánh người, rất nhiều cư dân mạng trong nước không thoải mái muốn phản bác.
Cũng không thể không phân biệt thị phi, giúp thân không giúp lý chứ? Vậy còn không phải bị người nước A chê cười c.h.ế.t sao?
Nhưng bây giờ thì khác, Hứa Yểu tự mình ra sân!
Hứa Yểu coi trọng nhân phẩm đến cỡ nào, đây là rõ như ban ngày.
Lưu Phi Dương tuyệt đối không thành vấn đề, nhất định là đám người bị đánh có vấn đề. Một đám cư dân mạng vừa xem trận đấu, vừa chuẩn bị ra lên mạng "xuất chinh"!
Lưu Phi Dương vốn đang chuẩn bị cho trận đấu cuối cùng, bỗng nhiên nghe thấy toàn bộ hội trường đều vang lên tiếng Hứa Yểu cổ vũ cho hắn.
Lưu Phi Dương mặc quần bơi, trên đầu còn mang kính bơi, dưới hàng ngàn ánh mắt, hắn nhìn qua khán đài tốt nhất, cô gái mặc T-shirt đỏ thẫm tóc chải gọn gàng cột đuôi ngựa cao, trong tay cầm loa lớn đầy khí thế, mỉm cười rạng rỡ nhìn hắn.
Mũi Lưu Phi Dương ửng đỏ, hốc mắt hơi nóng.
Hứa Yểu cổ vũ cho hắn, giọng nói của cô cả thế giới đều nghe thấy.
Hứa Yểu từ xa vạn dặm đến ủng hộ hắn, nhân dân cả nước cũng cổ vũ cho hắn.
Trong lòng chàng trai còn chưa tới 20 tuổi như có nhiệt huyết ở trong cơ thể điên cuồng xuất động, dòng m.á.u nóng rực như kích phát buff cho Lưu Phi Dương , hắn nắm chặt nắm đ.ấ.m giơ cao lên.
Tâm trạng Lưu Phi Dương có được sự thay đổi mà trước nay chưa từng có, hắn tới tham gia Tân Vận Hội không phải người mới thử nước, cũng không phải tới chơi, càng không phải tới làm màu.
Lưu Phi Dương nhìn khoảng trống nhô lên không trung, hắn muốn màu đỏ quốc kỳ được treo cao, hắn muốn nơi này vang lên tiếng quốc ca!
Hắn muốn cho thế giới biết tên của hắn, không còn là bởi vì Hứa Yểu!
Hứa Yểu lộ ra nụ cười, từ hôm nay trở đi giới bơi lội sẽ làm có thêm vị trí của một một người.
Hạ Phàm nhẹ giọng nhắc nhở: "Cô Yểu Yểu, Quý tổng tới rồi.”
Hứa Yểu nghe vậy đưa loa cho Hạ Phàm, xoay người đi vào trong, quả nhiên nhìn thấy Quý Chính Khanh ở cửa.
Người đàn ông cao gầy anh tuấn mặc áo thun đỏ thẫm, bước nhanh về phía cô, anh mặc áo thun nhiệt huyết như vậy rất có cảm giác không khí.
Quý Chính Khanh nhìn chiếc áo thun đỏ thẫm giống hệt trên người cô, khóe môi anh nhếch lên không hề hạ xuống: "Yểu Yểu, áo thun em bảo người đặc biệt đưa tới, anh rất thích.”
Anh biết cái áo thun này đặt biệt làm để cổ vũ cho các vận động viên nước mình, nhưng mà... anh và Hứa Yểu mặc giống nhau, rất giống như có chút tâm tư khác tồn tại bên trong.
Cho nên, đây có thể tính là đồ đôi không?
Cho đến khi Lục Dã mặc áo thun đỏ thẫm từ hành lang thủy tinh đi ra, Quý Chính Khanh nhướng mày: "Sao cậu cũng mặc áo thun này?"
Lục Dã cau mày: "Tất cả mọi người đều có."
Quý Chính Khanh:... Tất cả mọi người?
Quý Chính Khanh nhìn thấy trợ lý tiền nhiệm của anh trở về từ hành lang thuỷ tinh, mà trên người của Hạ Phàm cũng mặc một chiếc áo thun màu đỏ y hệt.
Hạ Phàm ho khan một tiếng, chỉ vào màn hình lớn của TV trong phòng đang phát sóng: “Quý tổng, nhân viên của tiểu thư Yểu Yểu cũng mặc.”
Ống kính từ trên khán đài lướt ngang qua, gần như là một biển màu đỏ tươi, tất cả mọi người đều cùng nhau mặc nó.
Quý Chính Khanh: “...”
Hình như ngoại trừ những vệ sĩ mặc đồng phục màu đen tuần tra xung quanh trong phòng ra, mọi người gần như đều giống nhau cả.
Quý Chính Khanh im lặng một hồi lâu, hoá ra mọi người đều có cả sao?
Quý Chính Khanh nhận lấy nước chanh ướp lạnh do Hứa Yểu đưa tới, hết lòng khen ngợi: "Yểu Yểu thật có lòng yêu nước.”
Đây đâu phải là trang phục tình nhân, rõ ràng là trang phục của đoàn đội!
Quý Chính Khanh ngồi trên sofa thản nhiên uống nước chanh, ánh mắt điềm đạm lướt nhìn trợ lý Lý cùng mình đi vào đây.
Trợ lý Lý bị ánh mắt ấy làm cho mất tự nhiên, hắn vội vàng vớ lấy chiếc túi bản thân thường mang bên mình, trong đó cũng có một chiếc áo thun màu đỏ vừa với size áo của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận