Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 190


Nghe đến đây, Mục Tích Nguyên hiểu rõ hắn hoàn toàn xong đời rồi.
Mục Tích Nguyên bắt đầu hối hận, hối hận vì sao mình lại mơ hồ tham dự vào chuyện Quân Nghi đưa ra khoản vay thuê nhà dài hạn.
Hắn chỉ biết...
Vợ trước từng bị hắn đuổi ra khỏi cửa, sẽ lấy thân phận chủ nhân một lần nữa bước vào cửa lớn Mục gia.
Sau khi chủ tịch Mục tuyên bố xong tin tức trọng đại này, liền được vợ lần nữa dìu trở về bệnh viện.
Ông cũng không phải cứ thế bỏ mặc Mục Tích Nguyên, dù sao cũng là đứa con nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, dù không có quan hệ huyết thống cũng có nhiều tình cảm.
Nhưng lý trí bảo chủ tịch Mục làm ra quyết định, thay vì để cho công ty bị hắn phá hỏng sạch sẽ, không bằng giao cho Minh Thiền có năng lực. Ông sẽ cho con nuôi một ít tiền không lo ăn mặc, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Minh Thiền nhận lệnh lúc lâm nguy, hiện tại cô thật ra chỉ muốn làm trò chơi của mình, dù sao hiện tại bởi vì trò chơi nhất thời đại bạo, nếu như không muốn đây chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, còn cần phải đầu tư lượng lớn thời gian vào.
Là chủ tịch Mục cùng phu nhân tự mình tới mời cô, ngôn từ khẩn thiết.
Hai vợ chồng rất hài lòng với nhân phẩm của Minh Thiền, trong lúc nguy nan như vậy, Minh Thiền cũng vạch trần chuyện Mục Tích Nguyên chỉ là con nuôi để đổi lấy lợi ích.
Lúc trước kỳ thật Minh Thiền cũng không muốn ly hôn, cũng không phải bởi vì lưu luyến Mục Tích Nguyên, mà vì cha mẹ chồng thật sự hiểu lòng người này.
“Tiên sinh phu nhân, kết quả giám định đã có, là thật, tiểu thư Hứa Yểu thật sự thần a!" Quản gia từ bên ngoài phòng bệnh chạy vào, nghe thấy trên hành lang có y tá hết sức bất mãn ngăn hắn lại.
Quản gia không khống chế được!
“Thật sự là thật?” Phu nhân chủ tịch giọng nói run rẩy, không thể tin run giọng hỏi.
Là thật, thật sự là thật!
Vẻ mặt Minh Thiền còn đang mê mang, không biết cha mẹ chồng tiền nhiệm đang nói cái gì.
Chủ tịch Mục lật qua lật lại bản báo cáo kiểm tra, nước mắt điên cuồng đảo quanh hốc mắt: “Tiểu Thiền, tiểu thư Hứa Yểu phái người tới thăm hổi chúng ta để lại thiệp chúc mừng nói, con và vợ chồng chúng ta rất giống nhau, cho nên chúng ta đã làm giám định.”
Phu nhân chủ tịch trực tiếp cầm tay Minh Thiền, “Khó trách mẹ cảm thấy con thân thiết, Niếp Niếp của mẹ.”
Minh Thiền là cô gái lý trí như vậy, cũng trực tiếp bối rối. Hứa Yểu? Lại là Hứa Yểu chủ cho thuê này giúp đỡ?
Minh Thiền tiêu hóa một lúc lâu thân thế của mình, cô mới dần dần tỉnh táo lại, cô cũng biết tình trạng hiện tại của Nhuận Đạt.
Cho thuê căn hộ dài hạn Quân Nghi xuống dốc đến mức trực tiếp bị cưỡng chế rời khỏi thị trường, nhưng Nhuận Đạt còn chưa đến mức phá sản đóng cửa.
Minh Thiền suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cha mẹ, hiện giờ cách tốt nhất chính là đoạn vĩ cầu sinh.”
Trước kia làm con dâu của hai vợ chồng chủ tịch, Minh Thiền gọi cha mẹ đều thành thói quen, giờ xưng hô cũng không quá khó khăn, thậm chí hôm nay còn thân cận hơn rất nhiều.
Hai vợ chồng nghe được xưng hô kia thì đỏ mắt, không ngừng nhìn chằm chằm Minh Thiền.
Chuyện này bắt đầu bởi Mục Tích Nguyên, vậy thì hoàn toàn bỏ lại Mục Tích Nguyên.
Minh Thiền suy nghĩ một chút nói: “Đúng rồi, bất động sản mà Quân Nghi và Nhuận Đạt nháo xảy ra chuyện chính là tòa nhà kia đúng không? Con muốn...”
Minh Thiền trầm giọng quyết định: “Vậy thì đưa tòa nhà chung cư kia tặng cho Hứa Yểu.”
...
Hứa Yểu nhận được một tòa nhà chung cư, người tặng không phải vị hôn phu của cô, mà là khách thuê nhà của cô.
“Thế này không tốt lắm?” Hứa Yểu mang vẻ mặt khó xử, “Món quà này thật sự quá lớn, tôi không nhận nổi.”
Chủ tịch Mục có chuyện vui, trạng thái tinh thần rất tốt, không chỉ không cần ở lại bệnh viện, còn có thể đi lại chung quanh.
Chủ tịch Mục nói: “Yểu Yểu, cô nói như vậy thì khách sáo quá rồi, chuyện cho thuê nhà tôi hiểu, người trẻ tuổi chịu phải áp lực lớn, nếu lại gây ra thêm mấy mạng người, dư luận xấu phát sinh trong tương lai sẽ còn đáng sợ, cô có lòng tốt tôi biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận