Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 217


Bà Chu Thúy Lan cười lên trông vô cùng hiền lành, giống như mấy chục năm trước, bà gọi: "Anh Cường."
Bố mẹ bà nói ông c.h.ế.t rồi, đến cả t.h.i t.h.ể cũng không còn, bà không tin, phát điên viết thư cho ông, nhưng chưa từng được một lần hồi âm, rồi bà cũng dần dần tin.
Bà nghĩ nếu không thì nghe theo ý bố mẹ, nhưng chồng chưa cưới bất ngờ qua đời, rồi bà không kết hôn nữa, cũng không có ý nghĩ kết hôn nữa.
Bỗng chốc nước mắt Thôi Quốc Cường rơi như mưa, nước mắt lớn như hạt đậu trào ra từ khóe mắt, tấm lưng khá thẳng của ông đột nhiên hơi cong xuống, rơi nước mắt. Ông khóc càng lúc càng nhiều hơn, cánh tay phải duy nhất ông có thể dùng được giơ lên bưng kín che đi khuôn mặt đầy nước mắt.
Màn nghịch chuyển này khiến mọi người kinh ngạc, đây... đây là tiết tấu gì vậy?
[Chết tiệt, đây là tình yêu song phương sao? Tôi đã nói Chu Thúy Lan là ca hậu của thế kỷ trước mà, làm sao có thể tham gia vào chương trình tình yêu người già này chứ? Bà ấy chỉ vì ông Thôi mà tới! Thảo nào mấy ông vừa nãy bà ấy không bật đèn.]
[Huhuhuhu tình yêu ngày xưa đẹp quá, ông Thôi cô đơn cả đời, bà Thúy Lan sau khi chồng chưa cưới qua đời cũng cả đời không kết hôn, hai người có thanh xuân tươi đẹp như vậy, tôi khó chịu quá.]
[Tôi hiểu rồi, tôi hiểu dụng ý của Hứa Yểu rồi! Cô ấy muốn ông Thôi có thể bù đắp được tiếc nuối thời trẻ ở tuổi già, khóc mất thôi, Yểu Yểu thần tiên của tôi ơi.]
[Là ai đang khóc như chó, là tôi đó! Tôi không ngưỡng mộ tình yêu ân ái của giới trẻ, tôi chỉ ngưỡng mộ tình yêu tuổi già thôi.]
Đạo diễn Triệu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn nhìn micro rơi trên mặt đất, nhìn hai ông bà cụ đang khóc không ngừng, hắn chợt nhận ra --
Cp tình yêu thuần khiết tuổi già của hắn nói không chừng thành thật rồi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Thôi Quốc Cường và Chu Thúy Lan hợp thành "tình nhân dự bị" của chương trình, còn lên được hotsearch.
Thôi Quốc Cường vẫn nhớ rõ trước khi ông rời đi còn không kịp tới tạm biệt Chu Thúy Lan, là ông đã cô phụ một cô gái tốt, ông cũng không dám nghĩ đời này còn có thể gặp lại bà.
Sau chuyện này xảy ra, Thôi Quốc Cường cũng không nói ra những gì định nói ban đầu, thậm chí còn có chút thiện cảm với chương trình này.
"Nhiếp ảnh gia, bức ảnh kia của tôi anh làm xong chưa?" Thôi Quốc Cường hái hoa dại ở ven đường, còn không quên hỏi nhiếp ảnh gia, "Đó là người tôi muốn tìm, anh đừng đánh mất đấy."
Nhiếp ảnh gia vội vàng nói: "Dạo này tăng ca khá bận, ông cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm cho ông trong hai ngày. Ông Thôi đang hái hoa cho bà Thúy Lan sao?"
Ông Thôi Quốc cường ngượng ngùng cười cười, ông có cố ý trừng mắt nói: "Giới trẻ nói nhiều vậy sao? Đúng là không biết xấu hổ!"
[Hahahaha, ông Thôi lại ngượng ngùng rồi? Hái hoa cho bạn gái nữa chứ, tôi muốn bạn trai chó của tôi học hỏi ông ấy quá đi.]
[Cặp đôi dự bị cái gì? Bây giờ tôi yêu cầu cục dân chính tự tới đây ngay! Ngàn vạn cư dân mạng chúng tôi sẽ chứng kiến khoảnh khắc này.]
[Chỉ cần là chân ái, mặc kệ thời gian lâu dài! Ngưỡng mộ tình cảm của người thời đại đó quá, chân ái trường tồn!]
Ông Thôi Quốc Cường không hiểu về hoa, nhưng ông cảm thấy hoa này rất đẹp, liền muốn tặng cho bà Thúy Lan.
"Có thể mượn xe đạp ở đâu? Ai da, xe đạp bây giờ đều là xe đạp công cộng, thậm chí còn không có chỗ ngồi sau." Thôi Quốc Cường cầm bó hoa, còn hỏi người của tổ chương trình.
Người thời đó, đạp xe chở cô gái mình yêu dạo trong rừng, ngắm mặt trời mọc rồi lặn.
Thôi Quốc Cường như cải lão hoàn đồng, đột nhiên có tinh lực vô cùng, giống như một chàng trai trẻ mới lần đầu nếm trải tình yêu, chỉ cảm thấy thời gian không bao giờ đủ cả, ông có rất nhiều chuyện muốn làm cùng Tiểu Thúy.
Thôi Quốc Cường và Chu Thúy Lan, một cp người già đột nhiên vụt sáng, vô số cư dân mạng biết được hai người lúc trẻ bỏ lỡ nhau, về già lại lần nữa gặp lại, vô cùng cảm động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận