Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 415


“Y... nhân viên nghiên cứu khoa học ơi, không truyền tiếp nữa sao?”
Ông chú theo thói quen định gọi trợ lý là y tá, sau đó lại phát hiện ra hình như không hợp lý lắm nên sửa lại xưng hô, thoạt nhìn thấy hình như không cần phải truyền thuốc tiếp. Trước đây trị bệnh bằng hóa chất đều là truyền một bình lại truyền tiếp một bình, nhiều đến mức ớn lạnh.
Trợ lý cười nói: “Mỗi ngày truyền một bình, tổng cộng là bảy ngày.”
Ông chú vẫn mê mang như cũ gật gật đầu, chờ đến lúc trợ lý rời khỏi đây hắn mới tiến lên đắp lại chăn cho người cha già đang nằm trên giường bệnh ngủ, hắn cảm thấy có chút mệt mỏi dựa vào bên cạnh ngủ gật.
“A Long.”
Ông chú trung niên mơ hồ nghe thấy có người kêu tên hắn, hắn mở mắt ra nhìn người cha già nằm trên giường bệnh, vội vàng thò đầu lại gần dò hỏi: “Cha, cha thế nào rồi? có phải có chỗ nào không thoải mái không? Cần con đi kêu chuyên gia tới ngay không?”
Ông chú trung niên chú ý tới cha hắn đang l.i.ế.m môi khô khốc, lập tức hiểu nói: “Có phải cha muốn uống nước không? Con đi rót cho cha.”
Ông chú trung niên chạy nhanh đi rót chút nước ấm, cẩn thận nâng người cha già dậy đút cho ông uống.
“A Long, cha... cha có hơi muốn ăn cơm, muốn ăn cá viên.”
Ông chú trung niên đang bưng ly giấy không khống chế được mà run lên một chút, không thể tin được nhìn vào người cha già của mình.
Muốn, muốn ăn cơm?
Cha của hắn lúc mới bắt đầu điều trị bằng phương pháp hóa trị còn tốt, nhưng tới giai đoạn cuối trị bệnh bằng hóa trị đừng nói là muốn ăn, ngay cả nước cũng không muốn uống, ông không ăn được gì vào người, đều phải dựa vào truyền dịch dinh dưỡng duy trì.
Hôm nay lại đột nhiên muốn ăn cơm?
Lão già cũng không biết sao bản thân lại cảm thấy như thế, chỉ là khi tỉnh dậy có chút đói, đột nhiên thấy rất muốn ăn cơm, còn đặc biệt thèm cá viên ở thôn Tây Điền chỗ bọn họ.
Ông chú trung niên vừa mừng vừa sợ, hắn vội vàng nói: “Cha chờ một chút, con đi hỏi nhóm chuyên gia trước xem có thể cho cha ăn cơm hay không.”
Khổng Tấn Hoa cười nói: “Muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, chú ý đồ ăn thanh đạm chút là được, người nhà của người bệnh đi nhà ăn lấy cơm về đi.”
Hứa Yểu đầu tư 5 tỷ vào đây, thức ăn của phòng thí nghiệm cũng được cải tiến không ít, những người tham gia thử nghiệm thuốc và người nhà của bọn họ cũng đều được dùng cơm miễn phí.
Mấy người Khổng Tấn Hoa đã ăn cơm rồi, lập tức phải đi nghiên cứu tham khảo biểu hiện thân thể của người bệnh sau lần đầu tiên tham gia truyền dịch.
Tiểu Triệu giống như u linh đi tới, bất đắc dĩ nhắc nhở: “Thầy, thầy còn chưa có uống thuốc.”
Khổng Tấn Hoa bừng tỉnh, nhận lấy thuốc viên ở trong tay Tiểu Triệu, thuận nước uống vào.
Giáo sư Lý Trường Đống đang há mồm ăn cơm, bỗng nhiên thò đầu qua nhìn viên thuốc trong tay Khổng Tấn Hoa, ông bạn già này không bao giờ cho ông nhìn mấy viên thuốc đó ông càng muốn xem một chút, chờ đến lúc nhìn thấy viên thuốc màu xanh đặc biệt bên trong, Lý Trường Đống nháy mắt nhíu mày lại.
Thuốc của ông bạn già này chẳng lẽ là...
Trong lòng Lý Trường Đống hốt hoảng.
Khổng Tấn Hoa thấy đôi mắt lão Lý nhìn chằm chằm vào thuốc viên ở trong lòng bàn tay của ông, ông đột nhiên một hơi nhét hết số thuốc viên đó vào trong miệng, lại mạnh mẽ uống một ngụm nước lớn nuốt hết xuống.
Bởi vì trong miệng nhét quá nhiều thuốc không kịp nuốt xuống, có viên thuốc thậm chí còn mắc lại ở yết hầu, sau khi ngâm nước liền tan ra làm đắng hết cả khoang miệng, Khổng lão liền phải uống thêm vài miếng nước mới thuận lợi nuốt xuống.
“Đi thôi, buổi chiều chúng ta còn có một cuộc hội thảo nghiên cứu bệnh tình.” Khổng Tấn Hoa đứng dậy nói.
Lý Trường Đống muốn nói lại thôi, ông cũng đứng dậy đi theo không truy vấn nhiều nữa: “Được, đi thôi.”
Cộng sự quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, bọn họ có được sự ăn ý giữa những lão chiến hữu, có một số lời không cần phải nói quá rõ ràng.
Báo cáo kiểm tra người bệnh mới nhất đã có, tất cả mọi người mở cuộc họp ở trong phòng hội nghị, tiến hành tham khảo thảo luận kĩ càng tỉ mỉ mỗi một bệnh nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận