Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 200


"Gần đây em ở nhà cũ của Hạ gia sao? Tôi đưa em về." Quý Chính Khanh ôn hòa hỏi thăm.
Hứa Yểu hoàn toàn không hiểu lần này Quý Chính Khanh có ý gì, cứ gật đầu cho anh đưa về nhà cũ của Hạ gia .
Quý Chính Khanh đang len lén cho cô xem tài sản của anh sao? Phần lớn thu nhập của anh lẽ ra không đến từ bất động sản, đúng không? Lợi nhuận doanh nghiệp, cổ phiếu linh tinh mới là những khoản lớn.
Hứa Yểu thực sự không hiểu Quý Chính Khanh đang làm gì, cho đến khi họ xuống xe, Hạ Phàm và Lục Dã cũng đi về với cô.
Hạ Phàm biết rất rõ phong cách làm việc của Quý Chính Khanh, nhỏ giọng phân tích: “Cô Yểu Yểu, có thể vừa rồi Quý tổng định tặng cô một tòa nhà làm lễ vật đính hôn.” Hơn nữa, có thể vì chịu kích thích vì tòa nhà mà Minh Thiền đưa.
Não Hứa Yểu chấn động, c.h.ế.t tiệt sao lúc nãy anh không nói sớm?
Nếu anh nói sớm, tôi đã không ngu ngốc đến mức khen ngợi tòa nhà của tập đoàn Quý thị rồi! Đầu óc Quý Chính Khanh cũng có điên mà đưa cho cô tòa nhà công ty vốn là nguồn lợi nhuận chính của anh?
Nhưng những tòa nhà khác của anh cũng khá tốt, cô không chê.
Mặt Hứa Yểu đầy đau đớn, chủ nhà thần tiên lại hối hận vì đã mất đi một tòa nhà.
Hứa Yểu đau đến khó thở, cô đột nhiên dừng lại, quay người, sải bước về phía chiếc xe RV màu đen của Quý Chính Khanh ở phía xa.
Xe đang chuẩn bị nổ máy thì tài xế lập tức thắng lại khi nhìn thấy Hứa Yểu rời đi rồi quay lại.
Hứa Yểu đứng ở cửa xe, ngẩng đầu nhìn Quý Chính Khanh trong xe, vẻ mặt anh dịu dàng và có hơi khó hiểu khi cô đột nhiên quay lại: “Sao em quay lại rồi?”
Hứa Yểu đang định nói nhưng lại dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không có gì, chỉ là quên chào tạm biệt anh thôi."
Ánh mắt Quý Chính Khanh hơi sáng lên, nụ cười càng đậm: "Ừm, tạm biệt."
Anh nói thêm: "Về nghỉ ngơi sớm chút đi, tôi về nhà xử lý giấy tờ công ty một chút."
Hứa Yểu: "..." Chỉ vậy thôi à? Anh không muốn nói gì khác sao?
Hứa Yểu gượng cười nói ra hai chữ “Được thôi”, rồi nhìn chiếc xe RV rời khỏi tầm mắt cô.
Chỉ một chữ đau, cô chỉ nói một lần.
Trợ lý Lý nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn bóng dáng Hứa Yểu vẫn đứng đó càng ngày càng xa, hắn không nhịn được mở miệng nói: "Quý tổng, hình như cô Yểu Yểu không muốn anh đi."
Quý Chính Khanh đang nhanh chóng xem tài liệu công ty trên đùi mình, bình thường anh có thói quen tăng ca vào cuối tuần, nếu hôm nay Hứa Yểu không tới Kinh Thị thì có lẽ anh đã bay tới Hải Thành hoặc là ở trong phòng làm việc rồi.
Quý Chính Khanh ngước mắt nhìn trợ lý, anh có thể thấy được trợ lý Lý đang âm thầm buồn bã vì không thể trở thành nhân viên của Hứa Yểu, anh không để bụng mà dùng giọng nghiêm túc nhắc nhở: "Trợ lý Lý, bớt não yêu đương đi, công việc quan trọng hơn."
Trước đây là do anh hiểu lầm, nhưng không sao, sau này có thể từ từ mà tới. Không thể tặng tòa nhà của tập đoàn Quý thị cho Hứa Yểu, tới khi đính hôn có thể đưa thứ khác.
Hôm nay anh cũng không làm gì cả, sao Hứa Yểu lại lưu luyến không muốn anh đi?
Mặt trợ lý Lý như không thể tin được: "..."
Không phải, nói ai não yêu đương đấy! Anh còn dạy tôi ư?
*
"Người cũng đi rồi còn nhìn cái gì? Đẹp vậy sao?"
Hứa Cảnh không biết từ lúc nào đã đi tới từ phía sau Hứa Yểu, cô đứng đó như một bức tượng đá, giọng điệu có chút chua chát. Hứa Cảnh không ngờ là bạn thân mình lại có sức mạnh thần kỳ như vậy, có khiến em gái mình mê đắm đuối.
Hứa Yểu lấy lại tinh thần, chào hỏi với Hứa Cảnh: "Anh trai."
Hứa Cảnh gật đầu rồi túm Hứa Yểu về nhà. Nhà cũ của Hứa gia kết hợp các quan niệm thẩm mỹ của kiến trúc trường phái phương bắc, lại dung hòa với nghệ thuật sân vườn phương Tây, vừa có cảm giác cổ xưa nhưng cũng không kém phần sang trọng như phong cách phương Tây, sự tích hợp của cả hai không mâu thuẫn trái lại còn bổ sung cho nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận