Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 485


Thôi Quốc Cường cảm thấy cánh tay máy này thật thần kỳ, nếu nó có thể cầm nắm giống như cánh tay bình thường thì càng tốt hơn.
Ông chỉ vừa suy nghĩ như vậy, cánh tay trái liền chậm rãi nắm lại, cũng không biết khớp xương tay của cánh tay máy sao có thể làm được như vậy, động tác của nó không những không chậm chạp mà còn vô cùng lưu loát, giống hệt như cánh tay người.
Thôi Quốc Cường: “!”
Ông chưa bao giờ sử dụng sản phẩm công nghệ cao như vậy, tròng mắt ông lập tức trợn tròn lên.
Vươn tay lên.
Cánh tay máy của Thôi Quốc Cường liền vươn lên cao.
Chắp tay.
Sau khi suy nghĩ xong chừng 15 giây, cánh tay máy cũng làm ra động tác như vậy, chắp ở phía sau lưng ông.
Thôi Quốc Cường vô cùng ngạc nhiên, trong cơn xúc động, ông lập tức kích động vội vàng hỏi: “Tiểu Hạ, đây rốt cuộc là sản phẩm công nghệ cao gì vậy, tại sao nó lại biết tôi muốn điều khiển cánh tay làm ra những hành động gì?”
Hạ Phàm chỉ vào con chip tạm thời trên đầu ông, cười nói: “Có lẽ do con chip nhận được mệnh lệnh từ bộ não của ông, sau đó truyền mệnh lệnh lại cho cánh tay máy.”
Thôi Quốc Cường lập tức hô lên thần kỳ, điều này thật sự quá thần kỳ.
Hạ Phàm cầm bản hướng dẫn, nhắc nhở ông: “Ông Thôi, ước chừng khoảng 7 ngày phải sạc điện cho cánh tay máy một lần, sau này, ông nhớ chú ý sạc điện cho nó.”
Chu Thúy Lan đứng ở bên cạnh càng cảm thấy ngạc nhiên, cách 7 ngày sạc điện một lần? Hầu như đa phần các sản phẩm thông minh của người trẻ đều phải sạc điện mỗi ngày, vậy mà cánh tay máy lại là tiết kiệm điện như vậy à?
Thực tế, ý tưởng của đoàn đội nghiên cứu phát minh của Ngụy Băng Văn là một tháng mới phải sạc điện một lần, thậm chí nửa năm mới sạc điện một lần, dùng hết khả năng khiến cho cánh tay máy giống với cánh tay thật của con người nhất có thể.
Thôi Quốc Cường vô cùng tò mò với món quà mới này của Hứa Yểu tặng cho ông, ông đã mất đi tay trái cánh tay của mình 50 năm, những năm gần đây, ông hầu như đã quen với cuộc sống chỉ có một bàn tay, bây giờ lại đột nhiên có thêm một bàn tay mới khiến cho ông cảm thấy vô cùng mới lạ.
Thôi Quốc Cường không còn nhớ gì tới chuyện mặc áo vest nữa, ông đeo cánh tay máy lên, chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Bên trong tứ hợp viện có một cây cổ thụ, Thôi Quốc Cường dùng đôi tay ôm lấy thân cây cổ thụ, hét lớn với Chu Thúy Lan: “Tôi cảm thấy tôi có thể trèo lên cái cây này được.”
Chu Thúy Lan sợ ông cụ nhân lúc vui vẻ sẽ thực sự trèo lên cây, bà vội vàng nói: “Ông còn đang mặc quần áo mới, đừng làm bậy.”
Thôi Quốc Cường vẫn rất quý trong bộ vest do người bạn già tự tay chọn cho mình, thế là ông nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ đó.
Rất nhanh sau đó ông liền chú ý tới chiếc xe đạp ở trong nhà, ông lập tức ngồi lên xe đạp, hai bàn tay cầm lấy ghi đông, chân đặt lên bàn đạp, đạp tới đạp lui trong tứ hợp viện.
“Hi hi, mọi người xem này, tôi đạp xe đạp rất vững!”
Thôi Quốc Cường có thể đạp xe chỉ bằng một cánh tay, nhưng đầu xe vẫn luôn nghiêng ngả, bây giờ có cánh tay may nắm chặt lấy đầu xe, ghi đông cũng ổn định hơn nhiều.
“Đồ tốt! Đây quả thực là đồ tốt.”
Thôi Quốc Cường không nhịn được được mở lời khen ngợi, không bao lâu sau, ông lại nhảy xuống xe đạp, đi thử thứ khác.
Rất nhanh sau đó, Thôi Quốc Cường lập tực nhận thấy điều thần kỳ của cánh tay máy, ông vốn là người thuận tay phải, cho dù là khi còn trẻ, ông vẫn không quen sử dụng tay trái.
Nhưng tình huống bây giờ lại không như vậy.
“Ha ha, tôi có thể cầm đũa bằng tay trái để ăn cơm!”
Thôi Quốc Cường điều khiển cánh tay máy của mình, ông cầm chiếc đũa ở trong phòng bếp lên, mấy chiếc đũa bị ông ném lung tung trên bàn, có vài chiếc còn rơi xuống dưới đất, ông không hề phát hiện ra sắc mặt của bà Thúy Lan đã trở nên đen thui.
Người bình thường không quen sử dụng tay trái? Ông thì dùng được!
Hạ Phàm thấy Thôi Quốc Cường đang đùa nghịch với cánh tay máy, hắn bỗng nhiên có một suy nghĩ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận