Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 486


Nếu như khi học sinh bị phạt, liệu có thể sử dụng cùng lúc cả tay trái lẫn tay phải để chép phạt hay không?
Chếc tiệc, thật biết chơi.
“Đây là chức năng gì? Chữ phía trên này là chữ gì?” Gương mặt già của Thôi Quốc Cường không nhịn được lộ ra ý cười, ông nhìn chằm chằm mấy phím nhỏ ở vị trí mép của trên cánh tay máy, hỏi.
“Bình thường, siêu phàm.”
Khi kích hoạt, cánh tay máy móc mặc định chế độ bình thường, đồng nghĩa với sức mạnh cánh tay của người bình thường.
Hiện tại, ham muốn khám phá của Thôi Quốc Cường bùng lên mạnh mẽ, ông trực nhấn vào phím “Siêu phàm” ở bên cạnh, ngay sau đó ông lập tức phát hiện có điều không thích hợp.
Lúc này, Thôi Quốc Cường đã phát hiện vẻ mặt đen thui của bà bạn già của mình nên cảm thấy có hơi chột dạ.
Trước giờ, bà Thúy Lan vẫn luôn thích sạch sẽ, vậy mà ông lại ném mấy chiếc đũa sạch lung tung trên mặt đất, ông vội vàng khom lưng xuống định nhặt đũa lên, ông chỉ mới dùng sức cánh tay máy của mình một chút, chiếc đũa lập tức bị bẻ gãy!
Hình như sức mạnh của cánh tay máy bỗng nhiên tăng lên!
Cả Thôi Quốc Cường và Hạ Phàm đều ngây người, mặc dù rất nhiều người đều có thể bẻ gãy được chiếc đũa, nhưng đó là cố ý bẻ gãy, còn Thôi Quốc Cường rõ ràng chỉ là vô tình làm gãy.
Cả người Thôi Quốc Cường run lên, ông lập tức vèo một cái chạy thẳng vào góc trong cùng của nhà bếp.
Bên trong góc tường phòng bếp có một bao gạo nặng chừng 120 cân, đây là quà do tổ Dân Phố tặng cho ông trước khi ăn Tết, gồm có cả gạo và mì. Quốc gia quả thực rất quan tâm tới những cựu chiến binh như Thôi Quốc Cường, thêm vào đó toàn bộ mạng xã hội đều biết tới chiến tích anh dũng của Thôi Quốc Cường, vì thế tổ Dân Phố càng thêm coi trọng ông Thôi, ngày lễ ngày tết đều sẽ tới thăm hỏi ông.
Bao gạo này còn chưa được khui ra, Thôi Quốc Cường bước lên phía trước, ông dùng cánh tay máy túm chặt một góc của bao gạo, rồi nhấc bao gạo lên bằng một tay.
Bao gạo lập được được nhấc lên không trung.
Nâng lên... Ông cứ nhẹ nhàng như vậy nâng bao gạo lên...
Ánh mắt Hạ Phàm mở lớn, cái này... Cái này...
“Thôi Quốc Cường! Đồ ăn là thứ để ông lấy xuống chơi à?” Chu Thúy Lan không nhịn được nữa, bắt đầu nổi nóng với ông cụ nhà mình.
Tính cách của bà Thúy Lan quả thực vẫn luôn rất tốt. Nhưng phần lớn những người ở độ tuổi như bà đều không thể chấp nhận được việc chơi đùa với thức ăn. Nếu bao gạo này bị rơi xuống đất, rách một lỗ, tất cả gạo ở bên trong đều bị sẽ bẩn.
Thôi Quốc Cường hồn nhiên không biết tâm trạng hiện giờ của vợ mình, ông cứ đứng như thế nhìn chằm chằm bao gạo đang được cánh tay máy nhẹ nhàng nâng lên.
Một lát sau, Thôi Quốc Cường cẩn thận đặt bao gạo xuống dưới, ông bỗng nhiên khóc oà lên: “Nếu năm xưa chúng ta có trong tay sản phẩm này, kẻ thù sẽ sớm bị cho tôi đ.ấ.m cho một đ.ấ.m đầu óc nở hoa rồi, lúc đó sao Kiến Bình có thể c.h.ế.t được.”
Thôi Quốc Cường biết sức lực hiện tại của mình ra sao, cánh tay máy này đã tăng sức mạnh của ông lên gấp đôi.
Vô cùng đáng sợ!
Thôi Quốc Cường bật khóc một hồi, ông dùng cánh tay phải vuốt ve cánh tay máy kim loại lạnh lẽo, gương mặt ông tràn ngập cảm xúc lưu luyến và không nỡ, cuối cùng ông vẫn nói với Hạ Phàm: “Giúp tôi gỡ cánh tay máy này xuống đi, để cho người trẻ tuổi dùng.”
Ông đã già rồi, cũng đã mất đi cánh tay được 50 năm, dường như đã trải qua ⅔ đời người, nhưng những người trẻ tuổi thì không vậy, tương lai của bọn họ vẫn còn rất dài, nếu có thêm một bàn tay, bọn họ có khả năng làm được vô số việc khác.
Hạ Phàm vội vàng nói: “Đây là quà tiểu thư Yểu Yểu tặng cho ông, ông không cần lo lắng bất cứ điều gì khác.”
Chu Thúy Lan cũng ở một bên phụ hoạ theo: “Trông dáng vẻ Yểu Yểu như vậy, có lẽ sản phẩm này sẽ có cơ hội sản xuất số lượng lớn.”
Thôi Quốc Cường nghe vậy lập tức hỏi thêm một câu nữa: “Cánh tay máy này có giá bao nhiêu? Có phải rất đắt không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận