Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 276


Quản lý kể rằng, khi còn trẻ bà từng là một phục chế sư, những đồ sưu tầm này có một số là của bản thân, có một số là được quyên tặng, cho nên đồ trong phòng triển lãm cũng không nhiều.
Vì vị trí địa lý rất xa xôi, nên di vật văn hóa của bảo tàng không nhiều lắm, số ít báu vật của bảo tràng đã bị quản lý tiền nhiệm tầm nhìn hạn hẹp cho bên ngoài thuê, du khách càng ngày càng ít, viện bảo tàng thu không bằng chi, ngay cả điều hòa cũng không mở.
Người muốn đi thăm quan bảo tàng thời buổi này quả thực không nhiều.
Bà nghĩ tới những đồ sưu tầm trước đây bị quản lý tiền nhiệm đã mang đi, chỉ để lại những đồ sưu tầm được quyên tặng này, còn nói như đóng đinh chặt sắt rằng bảo tàng Quan Nhã không có khả năng vực dậy được nữa.
Bọn họ đều không phải là người chuyên sưu tầm, đồ sưu tầm trong này cũng không nổi tiếng đến mức có thể thu hút số lượng lớn khách du lịch tới thăm.
Bà cụ Kha Mỹ Như ban đầu rất cương quyết, không muốn nhìn quản lý tiền nhiệm mang những món đồ sưu tầm quý giá ra nước ngoài, nhưng cũng không tránh khỏi bị hiện thực đánh bại.
Hứa Yểu nắm bắt được mấu chốt trong lời nói của bà phụ trách: "Bảo tàng tư nhân này của bà là đất thuê sao?"
Bà gật đầu, có chút mờ mịt không hiểu câu hỏi của Hứa Yểu.
Hứa Yểu nhìn về phía Lục Dã cách đó không xa, chỉ một ánh mắt, Lục Dã nhận được tin liền bước tới.
"Kiểm tra xem, có phải đất của Hứa gia chúng ta không?"
Nếu như vậy, đây chẳng phải là khách thuê của mình sao?
Lục Dã nhanh chóng kiểm tra một lát, gật đầu nói: "Đúng thật."
Khóe môi Hứa Yểu hơi giật giật, lão tổ tông của Hứa gia có bao nhiêu yêu thích với tích trữ đất đai vậy? Miếng đất này lại thật sự là của Hứa gia.
Quả nhiên tác giả của tiểu thuyết này rất dám viết, để tạo ra hào quang người giàu số một của Hứa Cảnh, cái gì cũng dám viết thành của Hứa gia.
Có đôi khi Hứa Yểu ra ngoài nghỉ dưỡng, cô sẽ trực tiếp kêu Lục Dã Hạ Phàm kiểm tra xem bất động sản gần nhất của Hứa gia, có thể tới thẳng đó nghỉ tạm.
Hiện tại Hứa Cảnh đã giao toàn bộ công việc cho thuê bất động sản của Hứa gia cho Hứa Yểu, nên hiện tại đều do cô quản lý.
Quản lý Kha Mỹ Như vẫn còn rất hoang mang, cũng không hiểu ý của Hứa Yểu.
Một người đàn ông trung niên làm việc ở viện bảo tàng kích động nói: "Quản lý, hình như cô ấy là Hứa Yểu đấy, người mà giới trẻ nói là bà chủ siêu lợi hại ấy! Lưu lượng siêu lớn!"
Ông chú này thỉnh thoảng thích xem những đoạn video ngắn, thường xuyên xem tin tức về Hứa Yểu trên nền tảng video ngắn, nghe nói cô đối xử vô cùng tốt với những khách thuê mình.
Nhưng thế nào cũng không nghĩ tới được đất xây dựng của bảo tàng Quan Nhã cũng là của Hứa Yểu, cũng quá khoa trương rồi, bà chủ này rốt cuộc có bao nhiêu bất động sản?
Vẻ mặt bà quản lý mờ mịt, bà biết ý nghĩa của lưu lượng lớn, để theo kịp giới trẻ ngày nay, viện bảo tàng Quan Nhã của họ cũng mở tài khoản weibo theo thời đại, thường xuyên đăng tải hình ảnh và văn bản, video quảng cáo các văn vật được trưng bày, nhưng có vẻ cũng không quá nổi.
"Nếu như Hứa Yểu giúp bảo tàng của chúng ta đăng một quảng cáo trên weibo, bảo tàng của chúng ta cũng có thể nổi!" Ông chú trung niên kề tai nói nhỏ với bà.
Nhưng quản lý lại không có chút vui mừng nào, ngược lại còn rất lo lắng.
Bà cũng biết hiệu ứng của người nổi tiếng, có thể thu hút khách du lịch trong thời gian ngắn, nhưng những văn vật của bảo tàng đều không tồi, vật quý giá của viện bảo tàng đã bị người phụ trách tiền nhiệm cho một bảo tàng nước ngoài khác thuê với giá cao, nhưng thứ còn sót lại sao mà giữ được chân khách du lịch?
Nhưng bà cũng coi những món đồ triển lãm này là tâm huyết cả đời, sâu thẳm trong lòng bà cũng rất hy vọng có nhiều người tới đây hơn, hiểu được những câu chuyện đằng sau mỗi tác phẩm.
"Đây đều là những đồ sưu tầm mà bà đã phục chế lại sao?" Hứa Yểu cách kính tủ trưng bày, chỉ vào đồ sưu tầm bên trong hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận