Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 277


Bởi vì không có khách du lịch khác, cho nên bà cụ thấy họ không ngại liền cùng đám người Hứa Yểu đi thăm quan.
Bà cụ nhìn qua rồi lộ ra nụ cười hàm xúc: "Đúng, những đồ sưu tầm này là một nhà sưu tầm quyên tặng, tôi và mấy đại sư khác đã mất 5 năm để phục chế lại từng chút một."
"Lúc ấy khi đưa tới đây, nhìn nó không có tí nào giống đồ tốt cả, hiện tại nhìn thật đẹp biết bao."
Quản lý có thể kể rất nhiều câu chuyện đằng sau của tất cả các hiện vật trong này, bà đã cống hiến tâm huyết cả đời cho bảo tàng Quan Nhã, trong từng câu chữ của bà đều có thể cảm nhận được sự lưu luyến của bà đối với bảo tàng này.
Trừ khi đó là chuyện không thể tránh khỏi, ai sẽ để tâm huyết cả đời mình phải dừng lại chứ?
Bọn họ thăm quan vài tiếng trong viện bảo tàng, cuối cùng bà quản lý Kha Mỹ Như đích thân tiễn họ ra ngoài.
Hứa Yểu cười nói: "Hôm nay chơi ở viện bảo tàng thật sự rất vui, hy vọng lần sau vẫn có thể tới."
Bà là một người thông minh, nghe được ý trong lời nói của Hứa Yểu thì có chút giật mình.
Ban đầu, họ định một tuần sau sẽ đóng cửa bảo tàng Quan Nhã vĩnh viễn.
Bà cụ cười nói: "Được, lần sau bà Kha này cũng sẽ đích thân giới thiệu cho các cô cậu."
Đám người Hứa Yểu tạm biệt quản lý, bà nhìn mặt trời lặn về tây, nhìn bóng lưng đám người Hứa Yểu rời đi, quay đầu lại nhìn bảo tàng một lần nữa trở nên yên tĩnh ở trước mặt, mấy con mèo nằm trước viện bảo tàng nhàn nhã l.i.ế.m lông.
Bà quản lý nói: "Bảo lão Chu tắt điều hòa đi, tiết kiệm điện một chút."
Hóa ra thực sự có một tia hy vọng, bà cũng không hy vọng đóng cửa viện bảo tàng đi dưỡng lão đâu, nếu có thể gắng gượng, bà cũng nguyện gắng gượng nhưng ngày tháng này vì những di vật văn hóa.
*
Chiếc xe màu đen chạy rất nhanh trên đường, tài xế lái xe đưa cả hai tới nhà hàng mà Quý Chính Khanh đã đặt trước.
Quý Chính Khanh nhìn sườn mặt của Hứa Yểu, đột nhiên hỏi: "Tối nay muốn tới nhà anh không?"
Hứa Yểu vô cùng ngạc nhiên, tài xế phía trước giẫm phanh rồi lại nhanh chóng giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là tấm ngăn bên trong xe đã được tài xế chu đáo dựng lên.
Hứa Yểu: "???"
Không phải chứ? Tài xế mở tấm ngăn lên làm gì?! Chúng tôi lại không làm màu ở phía sau đâu!
Quý Chính Khanh lập tức ý thức được lời của mình còn mang nghĩa khác, anh nắm tay thành nắm đấm, đặt lên trước môi ho nhẹ một tiếng: "Ý anh là... trong nhà anh có rất nhiều đồ sưu tầm, đi chọn mấy món?"
Vị khách thuê này chắc chắn là người khó giúp đỡ nhất, có thể cung cấp cho Lưu Phi Dương địa điểm huấn luyện bơi lội tốt nhất, nhưng còn bảo tàng thì sao?
Vị trí địa lý tuyệt đối không phải là lý do khiến lượng khách du lịch ít!
Lý do chính là -- di vật.
Quản lý tiền nhiệm là lão già ánh mắt hạn hẹp, không có tầm nhìn thì cũng thôi đi, đồ sưu tầm hiếm có không thu hút được du khách mới là thật.
Mà nhà anh không thiếu đồ sưu tầm, đồ sưu tầm quý hiếm lại càng nhiều...
Hứa Yểu nhìn Quý Chính Khanh từ trên xuống dưới: "Khanh Khanh, anh chắc là con trai độc nhất trong nhà đúng không?"
Quý Chính Khanh gật đầu.
Hứa Yểu thở dài, thảo nào.
Nếu không phải con một, đã sớm bị bố mẹ anh đánh c.h.ế.t khi ông nội qua đời rồi!
Nhà anh có không ít đồ sưu tầm, mời cô tới chọn mấy món? Nghe thử câu thản nhiên của Quý tổng này đi.
Ông nội anh dưới đất có biết, biết đứa cháu trai này muốn làm vậy với bộ sưu tập của ông không?!
"Em là vị hôn thê thì lại khác." Quý Chính Khanh không cảm thấy là có gì cả, nhẹ giọng nói: "Ông nội sẽ hiểu anh."
Vị hôn hê = vợ tương lai, sau này sẽ là người một nhà.
Hứa Yểu đã xuyên nhanh 999 lần, mặc dù chưa từng yêu đương với người khác trong quá trình làm nhiệm vụ, nhưng không thiếu đàn ông nói những lời tán tỉnh cô, mà cô giống như một cỗ máy làm nhiệm vụ vẻ mặt không chút thay đổi, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận