Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 327


Rất nhiều người nghe tin Hứa Yểu muốn tiến hành giám định di tích văn hóa của ba bên, rất nhiều nhà giàu không muốn rời đi, thậm chí còn ở lại xem náo nhiệt.
Bọn họ đương nhiên không cảm thấy đây là đồ dỏm, chỉ muốn tận mắt nhìn thấy hình dạng của đầu rắn giá 500 triệu này như thế nào.
Dù sao cũng được mua với giá 500 triệu, Hứa Yểu có cam lòng đưa ra ngoài hay không thật sự rất khó nói, nếu cô không muốn cất giữ làm đồ cá nhân thì hãy để họ mở rộng tầm mắt trước!
Các vệ sĩ mặc áo đen của hội đấu giá đẩy một cái tủ bằng thủy tinh ra, thứ đặt trong tủ trưng bày chính là một cái đầu rắn!
Đầu rắn phun lưỡi rắn, ánh mắt có hơi sắc bén, trên đầu đầy chi tiết da rắn, rất khó tưởng tượng đây là bức tượng được người xưa đúc bằng đồng.
Nghe nói nó còn có thể phun nước ra khỏi miệng.
“Chỉ có người Hoa Hạ mới trả giá cao cho một sản phẩm bằng đồng như vậy.” Một gã đàn ông phương Tây chế nhạo: “Trong mắt tôi nó còn không tốt bằng đá quý.”
Một lão tổng Hoa Hạ lạnh lùng, tiếng Anh rất tốt nói: “Đầu thú đại biểu cho nghề thủ công phát triển cực mạnh của đất nước chúng tôi hàng ngàn năm qua, tượng trưng cho di sản văn hóa.”
Lão tổng này dừng lại một chút, cười nhạo nói: “Nhưng tôi cũng hiểu được, người đến từ những quốc gia không có nhiều di sản lịch sử thì làm sao có thể hiểu được.”
Sắc mặt gã đàn ông phương Tây lập tức tối sầm lại.
[Đây là đầu rắn sao? Bộ dạng trông dữ quá, chế tác thật sự rất tinh xảo.]
[Trong 12 đầu thú tôi thích nhất là mã, xà, long! Còn sống có thể nhìn thấy đầu rắn qua màn hình thật sự có c.h.ế.t cũng không tiếc, cảm ơn chị Yểu.]
[Đúng vậy, cảm ơn chị Yểu, có thể nhìn thấy vật thật rất tuyệt. Những bảo bối này cực khổ ở nước ngoài hơn trăm năm, cuối cùng cũng được về nhà.]
Mọi người xem trực tiếp trên mạng cũng rất vui vẻ, cực kỳ vui vẻ, hận không thể zoom lại gần hơn.
“Mời ba giám định sư đến giám định."
Giám định sư bên phía Hứa Yểu là người của Quý Chính Khanh, gia đình anh có bảy tám giám định sư di tích văn hóa tư nhân, lão Lý cũng chỉ là một trong số đó.
Đây là một ông lão rất có khí độ, có rất nhiều người trong ngành đều biết tới ông, ông là lão Trịnh. Mắt ông nhìn thì không có gì sai sót.
Giám định sư của ba bên không chờ được nữa mà đeo găng tay vào, cầm theo dụng cụ thẩm định chuyên nghiệp lên sân khấu, tủ trưng bày bằng kính cũng được mở ra, đầu rắn hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người.
Mọi người không hiểu bọn họ đang làm gì nhưng cũng không sốt ruột, dù sao ba bên giám định cũng là quá trình cần phải có của buổi đấu giá, tầm mười phút là hoàn thành.
Hứa Yểu cũng không sốt ruột.
Mấy vị giám định sư thỉnh thoảng gật đầu, trong miệng thảo luận với đối phương.
Không bao lâu, lão Trịnh đẩy mắt kính lên, sắc mặt có chút kỳ quái: “Đợi một chút, cái đầu rắn này có chút kỳ lạ...”
Hai giám định sư kia cũng cau mày: “Chúng ta dùng dụng cụ chuyên nghiệp nhìn lại thử, trước tiên mọi người đừng có gấp gáp.”
Tim quản lý đập thình thịch, hắn ân cần trấn an Hứa Yểu nói: “Cô Hứa Yểu, dù sao đây cũng là đấu giá báu vật quý giá, chúng ta cần phải xem xét cẩn thận, mong cô chờ một chút.”
Hứa Yểu tỏ vẻ đã biết.
Mày lão Trịnh càng ngày càng cau lại, quay đầu con rắn 360 độ để nhìn rõ, cuối cùng cẩn thận kiểm tra cái bệ.
Mấy giám định khác nhỏ giọng thảo luận, trong chốc lát họ lại nhìn nhau, vẻ mặt mọi người đều rất kỳ quái.
Tình hình này rõ ràng không ổn, những cuộc giám định di tích văn hóa ngày trước không phải như vậy! Quản lý vốn đang vô cùng vui mừng, trong lòng hắn lại có một linh cảm bất thường.
Lão Trịnh lùi về phía sau hai bước, cởi găng tay trên tay ra, sắc mặt có chút khó coi, giọng điệu có chút tiếc nuối: "Cô Hứa Yểu, đầu rắn này... Nhất định là hàng giả."
"Là giả." Lão Trịnh có chút buồn bã, ông cứ tưởng rằng khi còn sống mình có thể nhìn thấy hình dáng của đầu rắn, không ngờ thứ này lại là hàng giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận