Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 240


Ông nhìn thấy phía trước có người, là một ít người trẻ tuổi, có nam có nữ, mà trước mặt bọn họ giống như là có một nấm mồ, nấm mồ cũng không có mộ bia. cỏ dại mọc thành bụi.
Thôi Quốc Cường chống đỡ nước mắt trong hốc mắt, chờ mong hỏi: "Mấy người là con cháu của Kiến Bình?"
Thấy mọi người lắc đầu, Thôi Quốc Cường có chút không chống đỡ nổi.
Hứa Yểu gióng trống khua chiêng đưa ông tới gặp lão chiến hữu như vậy, cho dù thứ nhìn thấy chỉ là một ngôi mộ cô đơn, theo lý thường mà nói hậu nhân của Kiến Bình cũng sẽ đi cùng mới đúng, trừ phi không có hậu nhân.
Thôi Quốc Cường cơ hồ dùng một chưởng vỗ lên mộ phần kia, rốt cuộc khống chế không được mà rơi lệ: "Cái tên nhãi này chỉ biết khoác lác, đã nói phải cùng nhau về nhà, tôi trở về rồi, còn cậu thì sao?"
Ông về nhà, Tôn Kiến Bình lại không trở về.
Thôi Quốc Cường lại như đau lòng cho người trong mộ phần kia, hối hận một cái tát vừa rồi của mình, ông ngồi xổm xuống. Vừa lau nước mắt, vừa nhổ cỏ dại vô cùng lộn xộn trên mộ phần.
"Kiến Bình, tôi tìm được cậu rồi, hai chiến hữu cũ chúng ta coi như lại gặp mặt." Thôi Quốc Cường cào cỏ, cỏ dại mọc dày đặc, siết chặt khiến lòng bàn tay hơi đau, nhưng Thôi Quốc Cường cũng không quan tâm.
“Cuối cùng tôi cũng biết cậu ở đâu, sau này tiết Thanh Minh hàng năm tôi đều tới tảo mộ cho cậu, hai anh em chúng ta tán gẫu.”
Nhóm người Hứa Yểu cũng không có tiến lên hỗ trợ bới cỏ dại, cô biết đây là điều duy nhất ông Thôi hiện tại có thể làm cho ông Tôn.
“Hai chiến hữu cũ gặp nhau nhất định có rất nhiều lời muốn nói, chúng ta tránh đi một chút. " Hứa Yểu thấp giọng nhắc nhở.
Tất cả mọi người lui về phía sau mấy chục mét, thấy Thôi Quốc Cường ngồi ở trước mộ nói liên miên cằn nhằn, Thôi Quốc Cường không biết mình nói bao lâu, nói đến ông lại nghẹn ngào khóc không ra dáng.
"Ông Thôi, ngài muốn uống một ly với ông Tôn không?" Hứa Yểu mang rượu trắng tới hỏi.
“Uống, thế nào cũng phải uống hai chén." Thôi Quốc Cường lau nước mắt, tay dính đầy bùn đất trộn lẫn nước mắt lại lau mặt, trên mặt trong nháy mắt liền bẩn.
Thôi Quốc Cường nhận lấy rượu trắng Hứa Yểu đưa tới, rót đầy hai ly.
Rượu mạnh rót vào cổ họng ông, một ly khác đổ vào bùn đất.
“Rượu ngon, Kiến Bình thích uống rượu hẳn cũng rất thích.”
Nhóm người Hứa Yểu yên lặng nghe Thôi Quốc Cường nói chuyện, bọn họ lấy hoa quả ra, hoa tươi đã sớm chuẩn bị tốt.
"Ông Tôn, đây là ảnh chụp hiện tại của chúng tôi, hy vọng ông thấy được có thể an tâm." Hứa Yểu lấy ảnh chụp từ tay đám người Lục Dã.
Đây là bức ảnh được chụp từ trong một máy bay vận chuyển!
Trong ảnh có nhà cao tầng tràn ngập hơi thở phồn hoa, có cầu vượt như nước chảy, có khu phong cảnh các nơi, có các loại vũ khí siêu cường, thế giới nghèo khó kia đã thay đổi trời đất mới.
Mà những bức ảnh này đến từ cư dân mạng, là ảnh chụp của vô số cư dân mạng tự chụp cho Thôi Quốc Cường và Tôn Kiến Bình, nhóm Hứa Yểu liền chọn ra những bức ảnh đẹp nhất.
Thôi Quốc Cường cầm ly rượu trong tay, cười nói: "Kiến Bình, thấy được đúng không? Thời đại này của chúng ta thật sự rất.”
“Trước kia chúng ta còn phải xóa nạn mù chữ, bây giờ bọn nhỏ rất tốt, chín năm giáo dục bắt buộc, quốc gia đặc biệt bồi dưỡng ra rất nhiều sinh viên có văn hóa.”
"Hiện tại giao thông cũng siêu cấp phát triển, tên nhãi cậu hẳn không đoán được tôi cũng ngồi máy bay rồi, còn ngồi hai lần!"
“Lão chiến hữu...”
Bọn họ ở trước mộ rất lâu, thẳng đến khi sắc trời sắp tối, Thôi Quốc Cường mới lảo đảo đứng lên từ nấm mồ.
Ông cự tuyệt người khác dìu đỡ, mà khom lưng lấy một nắm đất vàng nhỏ trên mộ bỏ vào trong vải đỏ ông từng dùng để bọc huân chương.
"Đi thôi." Thôi Quốc Cường nhìn phần mộ, khàn khàn nói với đám Hứa Yểu.
Bọn họ đi được hai bước, Thôi Quốc Cường bỗng nhiên dừng bước, nhìn tế phẩm trước mộ, nói với Hứa Yểu: "Yểu Yểu , mang hoa quả gà đồ ăn này đó về đi, Kiến Bình nhận được tâm ý của mọi người rồi."
Không lãng phí là nhận thức chung vĩnh viễn của người già thời đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận