Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 321


Hứa Yểu cũng không từ chối: “Nếu tôi từ thì là bất kính, vậy thì đợi quản lý mời tôi dùng cơm trưa.”
Hứa Yểu cũng không quan tâm người quản lý này có thể nghe hiểu ý nghĩa của thành ngữ hay không, cô và Quý Chính Khanh nhìn nhau, hai người đi lại ghế sáng nay ngồi, hai phút sau các loại điểm tâm đã được đưa tới.
Hứa Yểu ngồi trên ghế sa lon, ăn điểm tâm lót bụng, ánh mắt lờ mờ nhìn cuộc đấu giá sắp bắt đầu, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Cô đến thế giới này để dưỡng lão, đã lâu rồi cô không ăn uống muộn.
Vì thời gian dùng cơm quý giá của cô bị chậm trễ, dù sao cũng phải cho người làm cho cô một ít m.á.u để dễ chịu hơn mới được, phải không?
“Chồng sắp cưới, anh cũng nếm thử đi.” Hứa Yểu lấy một miếng bánh quế bẻ đôi ra rồi đút cho Quý Chính Khanh.
Quý Chính Khanh há mồm ăn bánh quế mà Hứa Yểu đút cho, cảm thấy ngọt quá nên bưng cốc trà bên cạnh lên để giải tỏa mệt mỏi.
Khi hai người uống trà, giọng nói thân thiết của người dẫn chương trình lại vang lên ở hội trường dưới tầng một: “Hoa nghênh quý vị quay lại hiện trường hội đấu giá Tô Đức Sĩ, không biết mọi người ăn cơm trưa có ngon miệng không?”
Ở hiện trường không ai trả lời người dẫn chương trình, thậm có có tổng giám đốc còn trợn tròn mắt, người dẫn chương trình đành phải chuyển sang chủ đề ngày hôm nay.
[Mẹ kiếp, tôi sắp nôn rồi, tôi ở trong nước đợi từ xế chiều đến đêm hôm khuya khoắt mới có thể vào trọng điểm.]
[Buổi đấu giá chó má này, vừa muốn kiếm tiền vừa muốn nổi tiếng, thậm chí còn muốn lợi dụng mọi thứ, thật sự kinh tởm.]
[Cuối cùng cũng bắt đầu, tôi thật sự rất hồi hộp... Thật sự sợ bị người ngoài chụp ảnh.’’
[Hồi hộp +1, hy vọng các bị liệt tổ liệt tông ủng hộ... Đầu rắn rơi vào tay ai cũng được, chỉ cần không phải người ngoại quốc lấy được là được.’]
“Vật đấu giá của buổi đấu giá cuối cùng này là một cái đầu rắn trong 12 đầu thú có nguồn gốc từ Hoa Hạ hơn 100 năm trước. Đầu thú kết hợp phong cách kiến trúc Hoa Hạ và phương Tây và được mệnh danh là bảo vật quốc gia nhờ thiết kế cực kỳ cao cấp, dùng nước để xem giờ.”
“Hội đấu giá này thật rẻ tiền?” Phía dưới có một vị tổng giám đốc nóng nảy, không chịu được mà chửi rủa.
Biết đó là quốc bảo nên mới lấy ra để đấu giá? Thật buồn nôn, con ch.ó này còn tệ hơn cả người dẫn chương trình, tốt nhất nên im lặng, đừng nói gì nữa.
Cuối cùng, vị tổng giám đốc bị người bán đấu giá cảnh cáo một tiếng nhưng không có chuyện gì xảy ra. Dù sao bọn họ cũng muốn kiếm tiền, lúc này sẽ không vì một vài câu nói mà đuổi các kim chủ tiềm năng nào ra khỏi cửa.
Chỉ thấy trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh đầu rắn, người dẫn chương trình nói: “Giá khởi điểm là 20 triệu Euro.”
Tất cả mọi người chú ý đến hội đấu giá này nghe nói như vậy đều xôn xao.
Giá khởi điểm là 20 triệu Euro, tương đương với 150 triệu đồng, sao các người không trực tiếp g.i.ế.c người đi?
Lúc này các sinh viên trong nước đang tan học, nhân viên căn phòng cũng về nhà ăn cơm tối, mọi người rảnh rỗi đang xem điện thoại, có rất nhiều người trên nhận được tin tức đều bấm vào phòng phát sóng trực tiếp, nghe thấy giá khởi điểm m.á.u não họ gần như tụ lại.
[Điên rồi, con mẹ nó hội đấu giá Tô Đức Sĩ thực sự điên rồi, giá khởi điểm là 150 triệu đồng? Cướp ngân hàng cũng không làm được nhiều như vậy.]
[Cứu mạng... Có phải người hay không? Mười mấy năm trước giá khởi điểm là chục triệu Euro, bây giờ nó tăng gấp đôi? Cũng quá ti tiện rồi?]
[Tôi có thể làm gì với số tiền này? Lập tức đi chụp ảnh di sản văn hóa? Hội bán đấu giá chỉ lợi dụng các doanh nhân giàu có và cố tình nâng giá lên, mọi người đừng nên mua nữa! Dùng số tiền này dùng để xây dựng lại tổ quốc cũng tốt! Đưa tiền cho heo, cho chó còn hơn?]
[Ô ô ô... Tôi tức sắp khóc rồi, sao có thể chơi như vậy được? Đừng mà, cho dù là quốc bảo văn vật cũng không cần nữa! Lần này mà mua, sau này bọn họ còn được nước lấn tới, tôi tức c.h.ế.t mất! A... A... Cứu mạng, rốt cuộc có ai đến chế trụ những người này không?]
Bạn cần đăng nhập để bình luận