Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 421


Tình hình thật sự là mỗi ngày mỗi chuyển biến tốt đẹp lên.
Những người bệnh đó là những người có thể cảm nhận trực quan nhất, sự đau đớn do ung thư giai đoạn cuối tạo thành đối với thân thể cứ từng ngày giảm bớt, người bệnh ung thư phổi thường ho ra m.á.u đen phát hiện bản thân không còn hộc m.á.u nữa, bọn họ có thể cảm giác được thân thể của mình rõ ràng trở nên khoan khoái hơn nhiều, bàn tay cũng dần dần có sức lực hơn.
“Ông Hoàng, ông khá hơn chút nào không?” Lúc này, một cái đầu nhỏ thò vào, là Nhược Nhược.
Đâu là cô gái nhỏ tuổi nhất trong lần thử thuốc này, lúc trước gò má cô tái nhợt, lúc này đã có chút ửng hồng, ánh mắt to tròn đang nhìn bọn họ.
Bệnh của cô gái này không nghiêm trọng như bọn họ, năng lực hồi phục cũng tốt.
Lúc vừa có chút sức lực lại không cần truyền thuốc cô cũng sẽ không ngồi yên được, mò mẫm đi dạo chung quanh khu vực thử thuốc.
Mẹ cô lúc thì cười lúc thì khóc, không biết đã bao lâu rồi bà không được nhìn thấy đứa con gái có sức sống như vậy, thật giống như được quay trở lại trước kia, con gái lại có thể chăm chú nghe giảng ở trong phòng học, có thể tham gia các loại hoạt động trong trường học.
“Nhược Nhược, chúng ta về thôi, đừng làm phiền ông Hoàng nghỉ ngơi.”
Nhược Nhược nắm lấy tay mẹ, ánh mắt chờ mong nhìn mẹ: “Mẹ, đột nhiên con muốn ăn canh trứng.”
Người mẹ không cầm được nước mắt, bà không nhịn được gật đầu nói: “Được, hôm nay chúng ta ăn canh trứng.”
Nhìn cô gái nhỏ có sức sống, người mẹ già tựa như sắp quên mất cô bị ung thư, thật giống như đoạn thời gian ác mộng trước kia chỉ là do cô bé bị một trận cảm nho nhỏ mà thôi.
Khu thử nghiệm thuốc vốn dĩ âm trầm tử khí, ở trong mấy ngày ngắn ngủ đã có sinh khí.
Người bệnh có thể đi lại hoạt động ở trong phạm vi cho phép, cô gái nhỏ tên Nhược Nhược kia cảm thấy thật sự nhàm chám lại tốn thời gian, chị trợ lý xinh đẹp còn mang cho cô mấy quyển sách bài tập, Nhước Nhược cầm bút xoạt xoạt giải đề ở trên sách bài tập.
Rõ ràng đối với học sinh bình thường mà nói, học tập là chuyện cực kỳ đau khổ, nhưng Nhược Nhược lại vô cùng quý trọng.
Cô có thể dùng bút viết chữ.
Mẹ ở trong phòng bệnh cắm hoa, hoa này là do trợ lý đưa tới, bên tai là âm thanh con gái đang làm bài tập sàn sạt.
“Mẹ, con cảm thấy bệnh của con khỏi rồi.” Nhược Nhược cầm đáp án tiểu chuẩn đối chiếu bài của mình, chỉ sai một lỗi, tuy rằng trị bệnh ung thư bằng hóa chất lâu như vậy nhưng nhìn thế này cô cũng không bị thụt lùi quá nhiều.
Tâm tình Nhược Nhược rất tốt, liền vô cùng cao hứng dùng tiếng Quảng Đông nói chuyện với mẹ: “Con muốn về nhà gặp cha, gặp ông bà.”
Cô gái nhỏ vì để thể hiện bản thân đã thật sự khôi phục còn cố ý nắm tay lại gồng lên số cơ bắp mà cô căn bản không có, chọc cho mẹ cười ra tiếng. Từ khi con gái bị ung thư tới nay, bà liền chưa từng nở nụ cười, hôm nay cuối cùng đã cười rồi.
Bởi vì không liên lạc cùng với bên ngoài cho nên người trong nhà chắc hẳn còn đang nôn nóng chờ đợi tin tức đi?
Người mẹ nhìn trợ lý tiến vào, không khỏi hỏi thăm: “Cậu học viên nghiên cứu khoa học ơi, xin hỏi có thể thông báo một tiếng với người nhà của chúng tôi rằng chữa bệnh thực sự có hiệu quả được không? Tôi sợ bọn họ lo lắng cho đứa nhỏ.”
Cậu học viên nghiên cứu khoa học cười nói: “Kết quả thí nghiệm thuốc của chúng tôi đều sẽ công bố ra bên ngoài trước tiên, mọi người không cần lo lắng.”
Trước khi tới Nhược Nhược đã tìm hiểu qua, tuy nói rằng thí nghiệm thuốc hắn phải công bố kết quả, nhưng có rất nhiều thuốc mới kết quả không lý tưởng chưa chắc sẽ được công bố. Đoàn làm việc của giáo sư Khổng Tấn Hoa công bố với công chúng nhanh như vậy, có thể nhận ra thuốc thật sự ổn.
Mẹ của Nhược Nhược vẫn luôn lo lắng có thể lúc này khỏe lại chỉ là “Phù dung sớm nở tối tàn”.
Bà vẫn lo lắng việc con gái khỏe lên chỉ là giây phút ngắn ngủi, là một biểu hiện giả dối, thậm chí là “Hồi quang phản chiếu”. nhưng hôm nay nhìn lại hình như không phải như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận