Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 357


Hoa Hạ vì tìm đủ 12 đầu thú không biết hao phí bao nhiêu tâm lực, bằng không chỉ với đầu rắn cũng sẽ không gây ra kinh động lớn như vậy, cha hắn bí mật cất giữ đầu gà 60 năm, ngoại trừ người trong nhà không ai biết!
Hứa Yểu sao biết được?
Lần này đến lượt bà quản lý ngồi không yên, đoán đúng rồi? Hứa Yểu thật đúng là đoán được?
Hứa Yểu có chút khoa trương, không thể tưởng tượng nổi nói: "Thật sự là đầu gà sao? Tôi cũng chỉ là đoán nha, vậy mà cũng đoán trúng?"
Tiểu Lục: [...]
Hoàng Gia Khánh cũng cảm thấy rất thần kỳ, đây chẳng lẽ là tâm linh tương thông mà người ta vẫn hay nói? Oa, quả nhiên là duyên phận rất kỳ diệu.
Hoàng Gia Khánh quay đầu, mặt mang theo biểu tình "ông xong rồi" nói với quản gia: "Đem đồ tới nhanh lên."
Lần này Hoàng Gia Khánh dẫn theo hơn trăm vệ sĩ, ngoại trừ số vệ sĩ lúc trước vẫn hay mang theo vì bảo mệnh ra, quan trọng nhất là vì bảo vệ đầu gà đào được từ phòng cha mình.
Quản gia không lay chuyển được Hoàng Gia Khánh, ra hiệu cho vệ sĩ ở phía sau đem đồ lên, là một két sắt màu đen có kết cấu chặt chẽ, Hoàng Gia Khánh nhập vân tay cùng mống mắt ở trước mặt mọi người, cửa két sắt cứ như vậy mở ra.
Hoàng Gia Khánh nhận lấy một đôi găng từ trong tay quản gia, lẳng lặng đeo vào, nâng đầu gà từ bên trong ra.
Đây cũng là lần đầu tiên tất cả mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của đầu gà, không giống với các loại bản phục chế trên mạng, khi nhìn thấy chính phẩm thì vô cùng chấn động thị giác!
Mỏ gà bén nhọn hơi nhếch, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể mổ bị thương người ngoài, trên đầu là mào gà cao cao giống như ngọn lửa, đầu hơi ngẩng lên, dưới cổ gà treo hai cái vạt áo thịt, giống như một tướng quân khí thế bất phàm. Rõ ràng được đúc bằng đồng, nhưng lại khắc họa rất sống động, không phải thứ mà những sản phẩm phục chế trên mạng có thể so sánh được.
Hoàng Gia Khánh thấy tất cả mọi người ngơ ngẩn, lại cường điệu nói: "Đây là thứ mà cha tôi muc được từ 60 năm trước, biên lai mua lúc ấy tôi đều mang đến, tuyệt đối trung thực.
Bà quản lý chấn động, nhưng ánh mắt của bà ngay cả một tia dời đi đều không có, vẫn nhìn chằm chằm cái kia đầu gà, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Đây là đầu gà?"
Cứ như vậy...... Cứ như vậy trở về?
Một chút thanh âm, một chút tin tức cũng không có!
Cái này giống như đại lễ từ trên trời giáng xuống, bà quản lý đều sắp bị đập hôn mê.
Có phải gần đây quá may mắn rồi hay không?
"Anh thật sự tặng tôi? "Hứa Yểu cười hỏi," Anh không sợ cha anh đánh anh sao? Anh không đau lòng?
Hoàng Gia Khánh nghĩ đến cha hắn liền cảm thấy đau đầu, hắn nghĩ đến ngày đó hắn ở trên biển, du thuyền không ngừng chìm xuống, chỉ có Hứa Yểu phái người tới cứu, bỗng nhiên không đau lòng nữa.
Hoàng Gia Khánh không sao cả nói: "Không có việc gì, cùng lắm thì bị cha tôi đánh một trận, ông ấy lớn tuổi, đánh cũng không đau bằng tôi khi còn bé, hơn nữa dù sao ông ấy cũng sẽ không đánh c.h.ế.t tôi."
Đầu gà quan trọng bằng mạng hắn sao? Tặng thì tặng, người giàu làm việc nào có xoắn xít nhiều như vậy?
Quản gia đi theo phía sau: "..." Cậu giỏi lắm.
"Vậy tôi chuyển cho viện bảo tàng nhé?", Hứa Yểu thưởng thức cái đầu gà mà tất cả mọi người chưa từng gặp qua, lại hỏi.
Hoàng Gia Khánh nghĩ đến việc Hứa Yểu vừa về nước đã quyên góp đầu rắn nên cũng sớm đoán được, hắn nói: "Tặng cô chính là đồ của cô, cô muốn quyên thì quyên."
Có đôi Hoàng Gia Khánh không hiểu được lão cha mình, trước kia luôn nói muốn biến đầu gà trở thành bảo vật gia truyền đời đời truyền xuống. Hoàng Gia Khánh thậm chí hoài nghi nếu không phải cha hắn sủng ái đứa con trai này, nếu ngày nào đó cha chuẩn bị đem đầu gà mang vào trong quan tài làm vật bồi táng.
Được Hoàng Gia Khánh cho phép, Hứa Yểu quay đầu cười khanh khách nhìn về phía bà lão.
Bà quản lý bị Hứa Yểu liếc mắt một cái thì kinh ngạc! Hứa Yểu muốn quyên góp đầu gà cho viện bảo tàng Quan Nhã?
Bạn cần đăng nhập để bình luận