Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 229


Thôi Quốc Cường ngoài miệng nói như vậy, nhưng ông thế nhưng cũng hiểu được mình đã là lão già 70 tuổi rồi, dù cho ông có loại giác ngộ này, nhưng ông cũng cần cân nhắc đến những suy nghĩ của người trẻ tuổi còn lại, những người trẻ tuổi kia nhất định sẽ lo lắng ông.
Cho nên Thôi Quốc Cường cũng không có ý định đi sâu vào trên núi, trên núi có cán bộ, có lính cứu hỏa, ông tùy tiện đi lên núi chính là vi phạm kỷ luật tổ chức, ngược lại còn ảnh hưởng đến việc cứu viện, Thôi Quốc Cường dự định l.à.m t.ì.n.h nguyện viên hỗ trợ ở phía dưới.
Thôi Quốc Cường xin nghỉ việc từ tổ tiết mục xong liền đầu nhập vào tổ công tác tình nguyện.
Trong đội ngũ tình nguyện viên cứu hỏa ở trấn Kim Sơn cứ như vậy mà xuất hiện một bóng dáng già nua, ông không cao lớn như thanh niên, cũng không có thân hình rắn chắc như thanh niên, cứ như vậy một ông lão tay trái tàn tật ra sức luồn lách trong đám người tình nguyện.
Thôi Quốc Cường một tay ôm lấy đứa bé đi lạc khỏi người nhà không ngừng khóc lớn, vừa dỗ dành đứa bé vừa đưa tới điểm tình nguyện tạm thời, nơi đứa bé lạc đường.
Phát hiện cán bộ, binh lính trên núi thiếu nước uống, ông lão nhỏ bé không nói hai lời vác một thùng nước khoáng lên vai, giày nhựa quân đội dưới chân chạy rất nhanh, vận chuyển đến đầu tiên.
Ông lão nhỏ bé này luôn là người ăn cơm muộn nhất, ông chờ mọi người đều nhận cơm xong lúc này mới lấy phần cuối cùng, nhưng ông lão nhỏ ăn vừa nhanh vừa ngon miệng, cơm nước xong lại nhanh chóng vận chuyển vật tư như khăn mặt nước đá.
“Ông cụ, ông đã lớn tuổi mà còn l.à.m t.ì.n.h nguyện viên? Ông là dân địa phương sao?”
Thừa dịp tình nguyện viên ăn cơm, phóng viên địa phương lúc này mới có cơ hội tiến hành phỏng vấn, thấy Thôi Quốc Cường tóc hơi bạc cực kỳ bắt mắt trong đám thanh niên, lập tức cầm microphone đi tới hỏi thăm.
Sau khi đến gần phóng viên mới chú ý tới tay trái của ông lão này tàn tật.
Thôi Quốc Cường ăn từng miếng cơm vào trong miệng, nuốt xuống từng ngụm từng ngụm cơm, trừng mắt hàm hồ nói: "Lớn tuổi thì sao? Lớn tuổi thì không phải là người dân nước ta à?”
“Anh đừng nói nữa, tố chất thân thể của ông Thôi rất tốt." Bên cạnh có một tình nguyện viên cười nói.
"Cũng không phải nói quá, ánh mắt của ông Thôi rất tốt, ông ấy còn phát hiện có nơi bốc khói dày đặc, chờ dò xét mới phát hiện lại cháy," Một anh trai mập mạp trêu ghẹo hỏi, "Ông cụ, trước kia chức vụ của ngài ở chiến trường chính là lính trinh sát sao?"
Thôi Quốc Cường không phải lính trinh sát, nhưng điều này cũng không ngăn cản được việc ông thấy vui vẻ bởi vì suy đoán này.
Dưới ánh mặt trời chói chang, Thôi Quốc Cường mặc áo blouse màu trắng thịnh hành thế kỷ trước, lộ ra hai cánh tay có làn da lỏng lẻo, trong đó tay trái chỉ có cánh tay trên, trước mặt ông bày một hộp cơm ăn được hơn một nửa, một giọt mồ hôi đang lăn từ trên trán xuống rơi vào trong hộp cơm, mà phía sau ông là ngọn lửa thiêu với khói lửa cuồn cuộn.
Nhiếp ảnh gia phía sau phóng viên nhìn thấy cảnh tượng trong máy quay, trong lòng khẽ động, lập tức nhấn nút chụp.
#Cựu binh xuất ngũ hơn 70 tuổi trở thành tình nguyện viên cứu hỏa trên núi#. Dòng tìm kiếm nóng hổi này trong nháy mắt trở nên phổ biến, vô số cư dân mạng quan tâm tình hình gần đây của việc hỏa hoạn trên núi lần đầu tiên thấy được tin tức này.
Đây chính là mị lực của nhiếp ảnh, tấm ảnh với kết cấu cực kỳ xảo diệu kia trong nháy mắt được lan truyền khắp toàn mạng, ở vô số nền tảng tin tức đều xuất hiện tấm ảnh này.
[Ông lão hơn 70 tuổi l.à.m t.ì.n.h nguyện viên? Giúp người ta mang nước khoáng, thay người ta đưa cơm hộp? Ông cụ chính là tấm gương của chúng ta a!]
[Đây hình như là ông Thôi Quốc Cường tham gia chương trình giải trí 'Bên Nhau Tuổi Xế Chiều', tôi nói sao hai ngày nay trong phòng phát sóng đều không nhìn thấy ông ấy, thì ra là đi l.à.m t.ì.n.h nguyện viên.]
[Người già đều đã đi l.à.m t.ì.n.h nguyện viên, có phải vẫn còn thiếu rất thiếu nhân lực cho vụ cháy rừng ở thị trấn Kim Xương không? Tôi cũng sẽ đăng ký đi tình nguyện!]
Bạn cần đăng nhập để bình luận