Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 507


“Hứa Cảnh, thật trùng hợp.”
Hứa Cảnh đang cầm gậy đánh golf hướng về phía bóng, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền đến từ phía sau.
Hứa Cảnh tay cũng không quay đầu vung gậy vào động, Quý Chính Khanh từ phía sau đi tới, còn khen: “Bóng tốt.”
Hứa Cảnh nhận lấy khăn lông sạch sẽ ướt do nhân viên phục vụ đưa tới lau mồ hôi, đánh giá Quý Chính Khanh từ trên xuống dưới: “Không khéo chứ?”
Đều là bạn tốt nhiều năm, ai mà không biết chứ.
Quý Chính Khanh lại nói: “Hôm nay vừa vặn đi ngang qua cho nên vào chơi hai ván, một mình cậu chơi cũng không thú vị, chơi cùng không?”
Hứa Cảnh gật gật đầu, hai người liền đánh golf.
Năm xưa Quý Chính Khanh lớn lên ở châu Âu, cũng tương đối quen thuộc đối với golf, bình thường hai người luôn không phân biệt cao thấp, nhưng hôm nay cứ là lạ.
Bên tai Hứa Cảnh tất cả đều là câu tán thưởng vô cùng chân thành ‘bóng tốt’ đến từ Quý tổng, hôm nay hắn thắng có chút thuận lợi, nhưng muốn trách thì trách ở chỗ Quý Chính Khanh thua chỉ chênh lệch một ly.
Lúc thì đau đớn, hoặc là hơi có vẻ sai lầm, dù sao luôn luôn có sai lệch, còn thua được chọn không sai. Nếu không phải là người quen biết kỹ thuật chơi bóng của Quý Chính Khanh, có khi hắn thật sự bị lừa rồi.
Trợ lý Lý ở xa xa uống trà sữa cũng không muốn nhìn nữa.
Hứa Cảnh và Quý Chính Khanh là bạn tốt, hắn có thể không biết trình độ đánh golf của Quý Chính Khanh thế nào sao?
Đây chẳng khác gì đang nói rõ, để xem ai vạch trần bộ mặt trước.
Cuối cùng Hứa Cảnh là người không chịu nổi trước, giao gậy đánh bóng cho nhân viên công tác, xoay người trở về đồng thời nói: “Cậu có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Quý Chính Khanh lập tức thẳng thắn: “Tôi muốn kết hôn với em gái cậu.”
Gân xanh trên thái dương Hứa Cảnh nhảy dựng, cuối cùng hắn cũng biết tại sao Quý Chính Khanh lại trùng hợp đi ngang qua sân golf như vậy, quả nhiên có chủ ý khác.
Hứa Cảnh hời hợt nói: “Con bé đã đủ tuổi quốc gia quy định kết hôn rồi, cậu tìm tôi làm gì?"
Quý Chính Khanh lập tức nói: “Sổ hộ khẩu ở chỗ cậu.”
Quý Chính Khanh rất rõ, từ sau khi Hứa Yểu trở về, Hứa Cảnh lập tức an bài dời hộ khẩu của Hứa Yểu trở về, hiện giờ hai anh em bọn họ ở trên một sổ hộ khẩu, mà sổ hộ khẩu cất trong kho bảo hiểm nhà cũ Hứa gia.
Hứa Cảnh: "..." Ngay cả sổ hộ khẩu nhà mình ở đâu cũng biết, Yểu Yểu nói với anh sao?
Hứa Cảnh thân là người độc thân từ trong bụng mẹ, để lý giải loại hành vi này không dễ dàng chút nào, hỏi: “Làm sao mà cậu nhất định phải kết hôn nhanh như vậy?"
Quý Chính Khanh cũng không suy nghĩ, mà trực tiếp trả lời:
"Theo đuổi hạnh phúc là bản năng của con người."
Hứa Cảnh giật mình, đột nhiên bật cười. Lúc này anh có hơi hiểu vì sao lúc ông nội hấp hối lại lựa chọn Quý Chính Khanh trở thành vị hôn phu của Yểu Yểu rồi.
Một lúc lâu sau Hứa Cảnh như đã thỏa hiệp nói: “Chỉ cần Yểu Yểu tự mình đồng ý, tôi không có ý kiến.”
Quý Chính Khanh cong môi cười, lập tức hẹn Hứa Cảnh và Hứa Yểu đi ăn.
Hứa Yểu chỉ biết hôm nay Quý Chính Khanh và anh trai đi đánh golf, sau khi ra khỏi nhà hàng còn cười hỏi: “Trùng hợp thế sao?”
Quý Chính Khanh mặt không đổi sắc đáp: “Đúng là trùng hợp.”
Quý Chính Khanh nhìn Hứa Cảnh còn chưa đi xa, liền ôn hòa nói: “Yểu Yểu, anh đưa em về nhà trước, thời gian không còn sớm.”
Ngoại trừ thời gian mừng năm mới, bình thường Hứa Yểu không ở cùng Hứa Cảnh, cô có chỗ ở của mình.
Hứa Yểu gật đầu, chờ Quý Chính Khanh thay cô mở cửa xe rồi lên xe trước, sau đó Quý Chính Khanh lại đi lên.
Ngoài cửa sổ đèn neon rực rỡ, tầm mắt trong xe tối tăm, Hứa Yểu thường cùng Quý Chính Khanh trò chuyện về tình hình gần đây của thuốc ung thư được đưa ra thị trường, trong lòng cảm thấy vui mừng.
Ngoài việc kiếm tiền thật sự rất vui vẻ, có thể giúp đỡ rất nhiều bệnh nhân cũng khiến cô cảm thấy vui sướng.
Trong bóng tối, Hứa Yểu bỗng nhiên phát hiện Quý Chính Khanh lặng lẽ cầm tay cô, ngón tay ấm áp của người đàn ông lướt qua ngón áp út của cô, thoáng qua lại nắm chặt hai tay cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận