Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 439


[Coi như lương tâm của hắn còn không bị mất đi toàn bộ, ăn trộm còn biết đồng cảm, vì sao ông trời lại không có chứ?]
[Khiến cho người khác muốn khóc chính là chú cảnh sát nói sau khi Khổng lão bị mất trộm xe đạp có yêu cầu xem lại camera, nhìn thấy là một cậu nhóc trẻ tuổi đẩy đi liền không lựa chọn báo án. Hu hu hu, dựa theo nhân quả tâm linh quy luật tuần hoàn mà nói, Khổng lão là người tốt nên có phúc báo chứ?]
[Hu hu hu hiện tại nghĩ lại tôi cũng không phải là người tốt gì, tôi còn không quý trọng lúc Khổng lão lên lớp dạy chúng tôi... tôi cũng nên chết!]
Khổng Tấn Hoa là giáo sư đại học Trung y, ngày thường ông ngoại trừ ở phòng thí nghiệm làm nghiên cứu phát minh ra còn dạy học ở đại học.
Giờ khắc này, vô số sinh viên đại học Trung y nhớ tới lúc bản thân đã từng được Khổng lão lên lớp dạy, bọn họ lại lén chơi điện thoại di động ở bên dưới, tức khắc có vô số người nằm lên bàn ký túc xá gào khóc lên.
“Tôi đáng chết, trước đó lúc giáo sư Khổng giao bài tập về vị trí huyệt vị trên cơ thể người, tôi không chịu làm bài mà là chép lại bài của bạn cùng phòng.”
“Tôi mới thật sự đáng chết, bởi vì lúc Khổng lão dạy học đều rất nghiêm túc tích cực, nên tôi còn trốn tiết học của ông ấy, tôi đúng là súc sinh mà.”
“Trời ạ, tôi cũng...”
Một số học sinh dễ xúc động còn khóc lóc mở máy tính của mình ra, bắt đầu làm lại một lần nữa bài tập mà lúc ấy còn chưa hoàn thành, vừa khóc vừa làm số bài tập này một cách muộn màng.
Bài tập chưa hoàn thành có thể lại bổ sung, nhưng những học sinh trốn lớp học của Khổng lão lại không thể nào nghe được Khổng lão lên lớp dạy học nữa.
Lúc trước khi tờ được đưa ra toàn bộ đại học Trung y cảm thấy có bao nhiêu vinh dự thì lúc này toàn bộ trường học hơn chục ngàn người đều bị vây trong mớ tâm tình khó chịu bấy nhiêu.
Là người trong cuộc, Khổng Tấn Hoa vừa đau lòng vừa có chút bất đắc dĩ: “Tôi còn rất tốt mà.”
Hiện tại tuy rằng trí nhớ của ông đang không ngừng giảm xuống, nhưng vẫn còn ở giai đoạn đầu nên còn khá tốt.
Khổng Tấn Hoa nhìn đôi mắt Tiểu Triệu sắp sưng hết lên như hạt đào, ông thấy rất đau lòng cho học trò đã đi theo ông nhiều năm này, Khổng Tấn Hoa thân là người bệnh lại khuyên ngược lại học trò: “Tiểu Triệu, làm người phải lạc quan, giống như thuốc đặc trị ung thư của chúng ta vậy, nói không chừng tương lai có thuốc đặc trị bệnh Alzheimer đột nhiên xuất hiện thì sao.”
Trước đó một tháng, người dân có ai đoán được ra thuốc đặc hiệu ung thư sẽ đột nhiên xuất hiện như vậy chứ?
Làm người ấy mà, phải lạc quan.
Tiểu Triệu rất muốn nghe theo lời thầy của mình nói, nhưng hắn lại cảm thấy bi quan rằng chuyện đó không có khả năng.
“Tiểu Triệu, cậu nói xem những video đó của thầy nên phát chỗ nào? Có phải cần đăng ký weibo gì đó hay không?” Khổng Tấn Hoa bỗng nhiên mở miệng nói.
Khổng Tấn Hoa biết dựa theo quá trình mắc bệnh này thì trí nhớ của ông sẽ càng ngày càng kém, tri thức sở học mấy chục năm này sẽ dần dần biến mất khỏi đầu ông, cho nên ông quay mười mấy video dạy học lại.
Nhưng bởi vì không hiểu biết rõ lắm mạng xã hội mà bây giờ giới trẻ dùng cho nên chỉ có thể hỏi thăm Tiểu Triệu.
Tiểu Triệu nghĩ ngợi rồi nói: “Thầy hỏi tiểu thư Hứa Yểu thử xem? Weibo của cô ấy là trên trăm triệu fan đấy.” Bản thân Tiểu Triệu cũng có weibo, có điều bình thường cũng chỉ có hơn một trăm người theo dõi.
Đây chính là nhân tố trâu bò nhất, tuy rằng đã lui khỏi giới giải trí những so với những nghệ sĩ tuyến đầu trong giới còn ghê gớm hơn.
Chính xác là bọn họ đang nói đến Hứa Yểu, mà Hứa Yểu cũng đã tự mình gọi điện thoại tới.
Lúc Hứa Yểu nhìn thấy tin tức trên mạng cũng cảm thấy có chút kinh sợ, người già qua đời ở tuổi 77 là điều bình thường, nhưng Hứa Yểu không nghĩ tới nguyên nhân sẽ là bởi vì biến chứng bệnh Alzheimer mà qua đời.
Thế này mẹ nó còn được tính là sống thọ và c.h.ế.t tại nhà sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận