Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 326


[Tổ tiên của tôi cũng từng đến Hoa Hạ giành được đồ cổ của bọn họ, xin hỏi nó cũng có thể bán được giá cao sao? Gần đây tôi đang thiếu tiền.]
[Lầu trên, bạn có thể thử xem, bán di vật văn hóa của người Hoa Hạ là một nghề chắc chắn có lời.]
Người nước ngoài không thể hiểu được hành vi não tàn của Hứa Yểu, chẳng trách trong "Những chuyến du hành của Marco Polo" người ta nói rằng Hoa Hạ giàu có, xem ra đó là sự thật.
Ở Hoa Hạ có quá nhiều người giàu nhưng ngu ngốc, chẳng hạn như những người phụ nữ như Hứa Yểu.
Tuy nhiên, cần phải cẩn thận vì Hứa Yểu vẫn chưa trả tiền.
"Quản lý, anh lo lắng tôi bỏ trốn không trả tiền sao?" Hứa Yểu nhìn quản lý hận không thể trở thành đàn em xách túi cho mình, mỉm cười đầy ẩn ý.
Quản lý mỉm cười nói: "Cô Hứa nói đùa, được phục vụ cô gái xinh đẹp là vinh dự của chúng tôi."
Nhưng họ thật sự có chút lo lắng...
Mau đưa tiền đi!
Hứa Yểu bình tĩnh nói: "Tôi hiểu sự lo lắng của người bán đấu giá, hôm nay tôi sẽ trả tiền, tôi cũng muốn mang đầu rắn về nước càng sớm càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng.”
Nghe thấy Hứa Yểu trả tiền ngay lập tức, mắt của người quản lý lập tức sáng lên, nụ cười càng sâu hơn nói: “Cô Hứa, cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hỗ trợ cô vận chuyển đồ về Hoa Hạ.”
Hứa Yểu có ngân hàng tư nhân nên việc chuyển tiền rất dễ dàng.
Hứa Yểu thích tốc chiến tốc thắng nên ngay lập tức ký kết hợp đồng với hội đấu giá Tô Đức Sĩ, rồi tiến hành chuyển khoản.
“Nếu chuyển nhượng, trong vòng một ngày tiền sẽ được chuyển vào tài khoản mà nhà đấu giá chỉ định.” Hứa Yểu đưa bill chuyển khoản cho quản lý xem.
Trong lòng quản lý phát điên lên vì sung sướng, chuyển! Thật sư đã chuyển rồi!
Hứa Yểu chuyển tiền dễ dàng hơn nhiều so với những người khác, hôm nay lấy được vật đấu giá, không bao lâu tiền đã chuyển đi rồi.
Đoán chừng khoảng mấy giờ, chậm nhất là sáng mai nhất định sẽ chuyển đến.
Trời ơi... Người Hoa Hạ dễ kiếm tiền như vậy sao? Thoáng chút đã kiếm được nhiều tiền mặt như vậy, quản lý cảm thấy rằng hiện tại anh ta đã có thể nghỉ hưu rồi.
Cảm ơn cô gái giàu có ngu ngốc đến từ phương Đông này, hy vọng trên thế giới này sẽ còn nhiều phụ nữ não tàn như vậy nữa.
Hứa Yểu hỏi: “Xin hỏi lúc nào tôi có thể mang đầu rắn đi?”
Quản lý nhìn Hứa Yểu như tổ tông của mình, cười nói: “Chỉ cần đợi đến khi nhà đấu giá nhận được tiền chuyển của cô, cô chờ mấy giờ là có thể cất đồ đi được rồi.”
Nói rằng một ngày là tiền sẽ về tài khoản nhưng trên thực tế tiền về tài khoản đều sớm hơn.
“Tôi sẽ đưa giám định sư di tích văn hóa chuyên nghiệp đến, tôi muốn tiến hành giám định dưới sự chứng kiến của các bên trước khi mang đồ đi." Hứa Yểu nói thêm.
Quản lý hiểu chuyện này, dù sao cũng mua món đồ giá 500 triệu trên trời, người mua muốn thẩm định là chuyện bình thường.
Hơn nữa còn được các bên chứng kiến giám định, nếu không, món đồ đã bị mang ra khỏi hội đấu giá rồi tự mình giám định, nếu giám định có gì sai sót, chắc chắn hai bên sẽ làm loạn không hài lòng.
"Thế nhưng cô vẫn chưa ăn trưa..." Trên mặt quản lý tỏ vẻ lo lắng, lại nhìn đồng hồ: "Đã 14 giờ rồi."
Hứa Yểu cười nói: “Tôi vừa ăn chút điểm tâm đã no rồi, lát nữa ăn trưa cũng được.”
Quản lý tỏ vẻ hiểu, mỗi phụ nữ đều muốn giảm cân, hơn nữa dạ dày so với đàn ông chỉ là dạ dày chim con, những điểm tâm kia thật sự có thể chống đói, bây giờ Hứa Yểu không muốn ăn trưa cũng rất bình thường.
Quản lý lập tức nói: “Được, vậy thì cô Hứa, chúng tôi lập tức lấy đồ ra, việc giám định di tích văn hóa sẽ do ba bên giám định di tích văn hóa tiến hành.”
Quản lý cũng muốn kết thúc cuộc đấu giá này càng sớm càng tốt, hắn chỉ muốn nhận tiền thưởng rồi nghỉ phép.
Trong cuộc đấu giá vừa rồi bọn họ cũng không lấy đầu rắn thật ra để đấu giá, chỉ chiếu hình ảnh lên trên màn hình điện tử lớn mà thôi.
Khi cuộc đấu giá kết thúc, mọi người tản đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận