Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 477


Trong nháy mắt, Hứa Cảnh lập tức phản ứng lại, anh u ám nói: “Đến hắn cũng có, không phải chỉ có một mình anh.”
Hứa Yểu cảm thấy lời nói của Hứa Cảnh có ẩn ý sâu xa, chỉ có Lục Dã ngây thơ cho rằng sếp cũ của mình được lây ánh sáng từ Quý tổng.
Hứa Cảnh cũng không xỉa xói tình cảm giữa Hứa Yểu với vị hôn phu chọc người ta chán ghét từng là bạn tốt ngày xưa của anh, ít ra anh vẫn là người đầu tiên được uống cà phê do Yểu Yểu đích thân pha.
Không bao lâu sau, mùi cà phê liền lan tỏa khắp căn phòng, Hứa Cảnh hài lòng uống cà phê, anh còn chụp một tấm hình gửi cho Quý Chính Khanh xem.
Pha cho anh thì sao chứ? Vẫn là Hứa Cảnh anh là người được uống đầu tiên!
Quý Chính Khanh im lặng nhìn tấm hình do người anh em cũ gửi tới, trả lời: [Ừ, tôi biết rồi, tôi sẽ sớm kết hôn.]
Hứa Cảnh: “?”
Hắn gửi hình qua là để khoe khoang, không phải để Quý Chính Khanh càng kiên định với suy nghĩ nhanh chóng kết hôn của mình, có được không hả?
Hứa Cảnh quyết đoán ném điện thoại qua một bên, anh vừa uống cà phê vừa suy nghĩ xem nên nói gì.
Nhưng Hứa Yểu cũng không có cho anh nhiều thời gian để lo lắng, Hứa Yểu mở miệng trước nói: “Anh, ngày mai em muốn đi xem căn nhà của hồi môn kia.”
Hứa Cảnh “Ừ một tiếng: “Được.”
Trước khi đi, Hứa Cảnh còn nói thêm một câu: “Cà phê có hơi đắng.” Đắng đến thấu tim gan.
Hứa Yểu cảm thấy vẫn là nên đi xem tòa nhà cổ trước để xem rốt cuộc nơi đó có hợp để quay phim hay không. Dù sao khi nữa, việc quay phim điện ảnh cũng cần có trình tự, nếu có thể xác định sớm dù sao cũng vẫn tốt hơn.
Quý Chính Khanh nghe nói ngày mai cô muốn đi xem căn nhà cổ 100 năm liền đề nghị đi cùng với cô, Hứa Yểu muốn tự tay pha cà phê cho anh nên cũng đồng ý để anh đi cùng.
Hứa Yểu lại báo cho đám người Tả Ninh, bảo ngày mai mọi người cùng đi.
Ngày hôm sau, Hạ Phàm chính thức đi làm lại, trải qua hơn 20 ngày nghỉ Tết Âm Lịch dài hạn, Hứa Yểu phát hiện Hạ Phàm rõ ràng đã béo hơn, cô chế nhạo nói: “Trông dáng vẻ này, có vẻ anh ăn tết cũng rất ngon lành.”
Gương mặt Hạ Phàm vô cùng đau đớn: “Tiểu thư Yểu Yểu đừng nói nữa, tôi sắp phát điên lên rồi, tôi về quê toàn phải đi xem mắt, mỗi ngày đều đi gặp đối tượng xem mắt.”
Hạ Phàm có dáng vẻ cao ráo, gương mặt cũng không đến nổi nào, cộng thêm tóc của hắn cũng đã mọc lại, dáng vẻ này quả thực là một miếng bánh thơm, cực kỳ có giá trên thị trường tình yêu và hôn nhân.
Hứa Yểu cảm thấy thông cảm với hắn, người đã có đối tượng như cô sẽ không phải sống cuộc sống đáng thương như vậy.
Lục Dã hoàn toàn không muốn đi tìm đối tượng, cũng không ai thúc giục hắn, hắn cũng cảm thấy Hạ Phàm có chút đáng thương.
Trong lúc cười nói, đám người Hứa Yểu đã lên xe đi tới đường Du Hưng, nghe qua cứ ngỡ đây là một con đường nhỏ, thực tế, trên con đường này toàn là những tòa nhà cổ 100 năm.
Xe của Quý Chính Khanh và xe của Tả Ninh đi hai đường khác nhau, xe của anh đã tới trước.
Quý Chính Khanh bước lên giúp Hứa Yểu mở cửa xe, một tay Hứa Yểu cầm tay của Quý Chính Khanh bước xuống xe, tay còn lại đưa túi giấy qua cho anh: “Cà phê do em tự tay pha.”
Quý Chính Khanh cười nhận lấy, anh cúi đầu xuống nhìn bình cà phê đặt trong túi giấy, ý cười bên môi anh càng thêm rõ ràng: “Cảm ơn Yểu Yểu.”
Quý Chính Khanh sợ ly cà phê bị rơi đổ, trước khi đi vào tòa nhà cổ, anh còn cố ý đặt túi giấy ở trong xe.
Mấy người Tả Ninh, Nghiêm Tưởng ngẩng đầu lên nhìn tòa kiến trúc ở trước mặt, nói đúng ra phải là một quần thể kiến trúc, đám người trợn mắt há hốc mồm nói: “Đây... Đây là nhà của tiểu thư Yểu Yểu à?”
Đây chính là Kinh Thị tấc đất tấc vàng, vậy mà lại có một tòa nhà cổ thuộc về cá nhân như vậy? Mấy người Tả Ninh có nằm mơ cũng không dám mơ tới điều này.
Hứa Yểu gật đầu: “Hiện tại nơi này coi như là nhà của tôi.” Cô vẫn chưa kết hôn, nên nó vẫn chưa phải là của hồi môn của cô.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận