Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 154


[Muốn hỏi tài khoản chính thức của Hứa Yểu, đợt thi tiếp theo của cô là khi nào? Tôi không chờ nổi nữa.]
[Tin tức là thật đó, anh em tôi thuê phòng của Hứa Yểu, gửi sơ yếu lý lịch cho phòng làm việc trò chơi kia đã được thông qua, ngày mai là có thể đi làm, ngày mai tôi còn phải đến các hội nghị tuyển dụng việc làm đây.]
[Tôi cá Hứa Yểu chắc chắn đã đầu tư cho trò chơi này, nhìn quy mô của trò chơi kia chắc là chỉ mấy triệu thôi.]
Những người trong giới chơi game nhìn thấy những bình luận [Chắc phải hơn mấy triệu] này, phân tích đưa ra khẳng định: [Hẳn là chỉ hơn một triệu.]
Trò chơi đốt nhiều tiền hơn so với phim ngắn rất nhiều, nhìn cách văn phòng trò chơi tuyển người khẩn cấp, tiền lương tập thể đều tăng gấp đôi, đoán chừng Hứa Yểu phải đập vào mấy triệu đi?
Hiện nay trò chơi đang nổi tiếng có không ít, đa số đứng đầu là những trò chơi đối chiến thi đấu thể thao, cái gì mà trò chơi thay đồ cũng chỉ có thể thấy nó đứng ở vị trí 9934, chỉ có mấy đứa bé gái nhỏ chưa tròn 12 tuổi thích chơi, mà bộ phận người chơi đó cũng không có mấy ai có thể bỏ tiền ra chơi.
Cho nên một đám người thường chơi game đứng ra phân tích thử, đặt giả thiết Hứa Yểu thật sự đầu tư, đoán chừng cũng chỉ hơn mấy triệu là cùng.
Một đám đồng bọn cùng ăn hạt dưa uống bia, thổn thức nói: “Bà chủ cho thuê này thật sự có tiền, mấy triệu nói đập là đập, lại còn là loại trò chơi phế này, thật sự không sợ tiền trôi theo dòng nước.”
Nhân viên của phòng làm việc trò chơi Ngôi Sao Lấp Lánh cũng mặc kệ mấy lời này, trò chơi có thể nổi tiếng hay không bọn họ không biết, bọn họ chỉ biết là bà chủ tăng lương thì phải làm việc cho tốt.
Hoàng Cường chính là một thành viên trong số đó, hắn thông qua phỏng vấn của phòng làm việc, còn bảo hắn ngày mai lập tức đi làm.
Hoàng Cường cố nén kích động không nhảy nhót ở trong phòng trọ, thậm chí suy nghĩ đầu tiên ở trong đầu chính là đi mua quần áo đi làm, trong nháy mắt hắn kinh ngạc, bỗng nhiên cảm thấy loại trò chơi thời trang này có thể chơi được.
Tiếng gõ cửa vang lên, Hoàng Cường đi ra ngoài mở cửa, Hoàng Cường nhận ra mấy người đứng ở cửa, ánh mắt nhất thời sáng lên, lên tiếng chào hỏi: “Luật sư Phan, luật sư Diêu, chào hai vị.”
Hai người Phan Hiển Dân mang cặp công văn tiến vào, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Lần trước anh Hoàng có xin giúp đỡ của đoàn luật sư chúng tôi, sau khi chúng tôi trở về nghiên cứu cũng đã hỏi thăm qua tiểu thư Hứa Yểu.”
Hoàng Cường đột nhiên nhớ tới người bạn cùng thuê phòng đã nhảy xuống từ chung cư Nhuận Đạt kia, hắn và một người bạn cùng phòng khác chạy như điên lao qua nhìn xuống, đập vào mắt cả hai toàn là máu, cả cuộc đời này cũng khó quên hình ảnh đó.
Trong lòng Hoàng Cường biết, đây là một chuyện lớn, làm lớn chuyện này lên sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Hoàng Cường cũng không dám nghĩ Hứa Yểu sẽ giúp đỡ, nhưng Phan Hiển Dân lại nói: “Tiểu thư Hứa Yểu đồng ý để chúng tôi giúp các cậu kiện chuyện này lên tòa án, hôm nay chúng tôi tới đây là để hỗ trợ mọi người khởi tố lên tòa án.”
Hoàng Cường sửng sốt, Hứa Yểu đồng ý?
...
Từ sau khi ly hôn Mục Tích Nguyên liền vui vẻ hơn nhiều, không có vợ chính là người độc thân muốn tìm ai cũng được. Hơn nữa người phụ nữ tên Minh Thiền kia gả cho hắn ba năm liền không sinh được con, làm người còn rất ngang ngạnh, chỉ hứng thú với việc xây dựng sự nghiệp.
Đàn bà phụ nữ cứ ở nhà làm vợ sếp lớn là được, cô ta vậy mà còn muốn gây dựng sự nghiệp, quan trọng nhất là cha mẹ chồng rất hài lòng với cô ta, cũng khá ủng hộ cô ta.
Mục Tích Nguyên rất muốn có một đứa con để duy trì quan hệ trong nhà, dù sao người ngoài chỉ biết hắn là con trai của lão tổng Nhuận Đạt mà không ai biết hắn là con nuôi. Cho nên ly hôn cũng rất tốt, tự tại hơn nhiều.
Nghĩ đến chuyện vợ trước nhận được phán quyết của tòa án lấy được tài sản trong hôn nhân sắp phá sản, còn hắn lại đạt được thành tích tỷ lệ cho thuê 99%, Mục Tích Nguyên lại nhẹ nhàng cong khóe môi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận