Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 459


Kinh Thị không cho b.ắ.n pháo hoa, tuy nhiên các phú nhị đại cũng không cố chấp vấn đề này, Tạ Chính Thiên còn định hẹn cô đi xem pháo hoa điện tử.
Tuy nhiên, hai ngày trước, Hứa Yểu đã đi xem lễ hội pháo hoa ở công viên giải trí Hương Giang, vì thế, cô không mấy hứng thú với pháo hoa điện tử của Tạ Chính Thiên, hơn nữa cô cũng sợ lạnh nên từ chối không đi.
Hạ Phàm làm theo sắp xếp của cô, tặng quà cho các nhân viên, mọi người đã bắt đầu kỳ nghỉ Tết Âm Lịch.
Đêm giao thừa, Hứa Yểu và Hứa Cảnh cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, Hứa Cảnh vô cùng vui vẻ.
“Anh còn cho rằng, năm nay anh sẽ phải ăn Tết một mình.” Hứa Cảnh nhớ tới việc ông nội mình qua đời ngay trước dịp Tết, cười khổ một tiếng.
Cũng may năm nay Hứa Yểu đã quay về.
Hứa Yểu nghiêm túc nói: “Sau này, anh trai không phải ăn Tết một mình nữa.”
Nội tâm Hứa Cảnh d.a.o động, ánh mắt hắn chợt liếc màn hình điện thoại di động của Hứa Yểu đang đặt trên bàn sáng lên, hắn bỗng nhiên cười nói: “Ừ, nói không chừng là 3, 4 người cùng nhau ăn Tết.”
Hứa Yểu: “?”
Không phải Quý Chính Khanh là bạn tốt của anh à? Tại sao anh lúc nào cũng có thái độ kỳ lạ với anh ấy như vậy?
Hai người là tình cảm anh em cây khế à?
Trong lòng Hứa Yểu thầm mắng Hứa Cảnh, vì suy nghĩ cho anh trai đang tức giận vì ghen tỵ, nên khi nhìn thấy tin nhắn của Quý Chính Khanh, cô cũng không lập tức trả lời anh ngay, mãi cho tới khi ăn xong bữa cơm tất niên, ngồi trên sô pha xem TV, côi mới lấy di động ra xem.
Quý Chính Khanh cho cho cô mấy sticker năm mới vui vẻ, Hứa Yểu cũng gửi lại anh một cái.
Không bao lâu sau, Quý Chính Khanh liền gửi cho cô một bao lì xì, nói đó là tiền mừng tuổi của cô.
Trong lòng Hứa Yểu vô cùng vui vẻ, lập tức bấm nhận.
Nhận bao lì xì là một chuyện vô cùng vui vẻ, Hứa Yểu suy nghĩ một lát, cô quyết định phát bao lì xì cho tất cả người thuê nhà trong nhóm chat, nhóm chat lập tức trở nên náo nhiệt.
[Chị Yểu, năm mới vui vẻ! Chia sẻ hình ảnh bữa cơm tất niên đi]
[Đây là cơm tất niên của nhà tôi, Hu hu hu, mẹ tôi nấu ăn ngon tuyệt!]
[Cảm ơn lì xì năm mới của chị Yểu, năm nay em không về nhà ăn Tết, có ai đang đi thực tập không?]
[Chị Yếu có kế hoạch gì cho dịp Tết chưa? Có đi ra ngoài chơi không?]
Hứa Yểu không hề có thái độ cao cao tại thượng, cô trả lời mấy tin nhắn: [Có lẽ sẽ đi tảo mộ cho người nhà, đi chúc Tết mấy trưởng bối, cũng có thể sẽ đi tham quan viện bảo tàng Quan Nhã.]
Chốc lát, trong nhóm chat bắt đầu thảo luận việc về nhà ăn Tết mập lên 3, 4kg là trải nghiệm như thế nào.
Họ hàng thân thích của Hứa Yểu không nhiều lắm, hơn nữa với địa vị của Hứa Gia, đa phần là những người khác tới chúc Tết hai anh em bọn họ.
Hứa Yểu nói chuyện điện thoại với Thôi Quốc Cường, sáng sớm, ông cụ đang ăn bánh trôi, bởi vì chỉ có một bàn tay cho nên ông chỉ đành đặt cái muỗng múc bánh trôi xuống, cầm di động lên nhận cuộc gọi: “Yểu Yểu à?”
Hứa Yểu cười rộ lên: “Ông Thôi, bà Chu, năm mới vui vẻ, năm nay ông và bà có ở nhà không? Cháu muốn tới nhà hai người chúc Tết.”
Thôi Quốc Cường vốn sống ở một thôn nhỏ trong núi, trước khi tham gia tiết mục, ông vẫn luôn sống trong một căn nhà nhỏ rách nát dưới quê, nhưng bây giờ đã khác trước, ông cũng là người có vợ con.
Lúc Chu Thúy Lan con trẻ, điều kiện gia đình của bà vốn rất tốt, sau này bà lại trở thành ngôi sao âm nhạc, đương nhiên Thôi Quốc Cường không nỡ để người bạn già của mình về quê, sống trong căn phòng nhỏ rách nát, vì thế ông quyết định sống trong một tòa tứ hợp viên ở Kinh Thị tứ.
Sáng sớm hôm nay, Chu Thúy Lan dậy sớm nấu bánh trôi, hai người đang ăn bữa sáng.
Thôi Quốc Cường nghe được lời này, lập tức nở nụ cười nói: “Có nhà, cháu tới nhanh lên, hôm nay ông Thôi và bà Chu sẽ nấu một bữa trưa thật ngon cho cháu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận