Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 454


[Đau lòng! Tại sao mấy cư dân mạng qua đường kia lại không nhấn theo dõi cho anh ấy, xem Quý tổng người ta vô cùng chân thành trả lời cả một đoạn dài, mấy phút trả lời bình luận của một tổng tài bá đạo có thể kiếm được hàng chục triệu đấy nhỉ?]
[Thực ra, Quý tổng này rõ ràng không hiểu về sự tinh túy của fans hiện giờ, nếu anh ấy đăng lên vài tấm ảnh chụp bản thân, fans đã tìm tới từ lâu rồi, có lẽ còn có một đống fans nữ không kiềm chế được nhắn tin trò chuyện riêng với anh ấy, không lẽ bởi vì anh ấy rất biết giữ nam đức à?]
[Âm thầm nghi ngờ chính là như vậy á á á, hèn gì chị Yểu giàu có như thế mà vẫn đồng ý đính hôn với anh ấy! He he he, tôi đồng ý chuyện kết hôn của hai người!]
Lượng fans trên Weibo của Quý Chính Khánh cuối cùng cũng bắt đầu tăng lên, đương nhiên tất cả đều bởi vì bài công khai của Hứa Yểu mang tới.
Hứa Yểu cầm điện thoại chụp rất nhiều tấm ảnh cho người tuyết nhỏ ở bên trong tủ lạnh, mãi cho tới khi những âm thanh nhắc nhở liên tục phát ra vì mở cửa tủ lạnh quá lâu, cô mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bảo bối tiểu tuyết thật đáng yêu!
Thật đáng tiếc, nhiệt độ ở Hương Giang khá cao, không thể lấy người tuyết ra ngoài được, nếu không nó sẽ lập tức tan ngay, tuy nhiên cô có thể mang nó về lại Kinh Thị.
Hứa Yểu đứng thẳng người, cong môi ra vẻ nghi ngờ hỏi: “Rượu vang đỏ đâu? Tại sao em lại không tìm thấy?”
Quý Chính Khanh ngồi ở phía trước bàn tròn, anh nhẹ nhàng đẩy tấm rèm ở một bên ra, lấy một chai rượu vang anh mang từ Kinh Thị tới ở dưới tấm rèm: “Ở đây.”
Anh lấy dụng cụ chuyên dụng để mở nắp chai ở trên bàn rồi nhẹ nhàng mở chai rượu vang đỏ ra, sau đó nâng tay lên rót rượu vang vào hai chiếc ly ở trên bàn.
Hứa Yểu chắp tay sau lưng, đi từ tủ lạnh tới, thấy anh đang ngồi ở phía trước bàn tròn, đôi chân dài nhàn nhã hơi gập lại, ngon tay khẽ lắc ly rượu vang.
Hứa Yểu hỏi: “Rượu ngày có ngon không?”
“Anh mang về từ hầm rượu của anh ở châu Âu, hương vị có lẽ cũng rất ngon"
“Gương mặt Quý Chính Khanh dịu dàng, anh và Hứa Yểu coi như có cùng sở thích, lúc rảnh rỗi thường thích uống chút rượu, anh ra hiệu: “Ngồi đi.”
Cánh tay Hứa Yểu nhẹ nhàng đặt xuống bả vai Quý Chính Khanh, ngay lúc anh còn đang ngạc nhiên, một mùi thơm nhẹ nhàng thoang thoảng đã xộc thẳng vào trong khoang mũi anh, Hứa Yểu chớp mắt đã ngồi trên đùi anh.
Quý Chính Khanh đang cầm ly rượu vang đỏ trong tay khẽ giật mình, ly rượu vang đỏ hương vị thuần khiết thiết chút nữa đổ ra ngoài.
Hứa Yểu vô cùng đắc ý cầm lấy ly rượu vang đỏ ở trong tay của anh, cô hơi ngẩng đầu, khẽ hớp một ngụm, ánh mắt nhìn thoáng qua ánh mắt tối tăm không rõ kia của người đàn ông, cô bỗng nhiên muốn đùa giỡn anh, cảm thân được cơ thể của anh cứng lại, cô khẽ chậc lưỡi nói: “Hương vị cũng không tệ.”
Quý Chính Khanh đỡ lấy eo của Hứa Yểu, tránh cho cô té xuống, sự sắc bén trong đáy mắt sâu thẳm đột nhiên tăng lên, anh thấp giọng nỉ non: “Rượu vang đỏ không phải uống như vậy.”
Anh giành lấy ly rượu vang đỏ trong tay Hứa Yểu rồi uống vào miệng, ôm chặt cô trong lòng lòng rồi nhẹ nhàng hôn cô, trên môi là hương vị của rượu vang đỏ nhàn nhạt.
Một lát sau, khóe mắt Hứa Yểu thoáng thấy mình vốn đang ngồi bên hông anh trở thành ngồi trong lòng anh từ lúc nào không hay, cô thấy anh khẽ lắc ly rượu trống rỗng, chậm rãi nói: “Hương vị cũng không tệ.”
Hứa Yểu: “...”
Quả nhiên không thể coi thường anh được.
Cho dù là một con thỏ dịu dàng cũng có thể trở thành con sói.
Hứa Yểu định đi muốn, nhưng cánh tay của anh đặt trên eo cô không hế có suy nghĩ muốn buông ra: “Vị hôn phu, bỏ tay ra, em đói bụng, muốn ăn cơm.”
Thấy anh vẫn cười khanh khách nhưng không hề nhúc nhích, Hứa Yểu đành sửa miệng: “Khanh Khanh.”
Quý Chính Khanh cười vài tiếng, anh không làm khó cô nữa thả tay ra, thân mật ở mức độ chính đáng và chọc người ta không thoải mái là một ranh giới rất mong manh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận