Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 424


Nhưng bây giờ không giống vậy nữa, đã thí nghiệm trên cơ thể người lại còn có hiệu quả vô cùng tốt.
Ở trên weibo có một siêu thoại “Ung thư”, bên trong có rất nhiều người bệnh và người nhà bệnh nhân nói chuyện bình luận, có điều đa số là tìm kiếm trợ giúp ở trên mạng, tư vấn cho nhau bệnh viện nào trong nước chữa ung thư tốt.
Lúc này toàn bộ siêu thoại cũng náo nhiệt đến phát điên, cơ hồ vừa cập nhật lại trang liền thấy được hàng chục bài đăng được đăng lên.
[Không ngờ thí nghiệm thuốc trên cơ thể người nhanh như vậy, trong đó có một bà lão 83 tuổi cũng được chữa khỏi, có thể cứu được, thật sự có thể cứu được, tôi rốt cuộc cũng nhìn thấy hy vọng rồi.]
[Người thân duy nhất của tôi, cha tôi bị ung thư đã một năm rưỡi, cầu xin thuốc này có thể nhanh chóng được đưa ra, hoặc là tôi đưa cha tôi đi thử thuốc cũng được.]
[Trước kia lúc dùng phương pháp hóa trị ở bệnh viện, bác sĩ chính luôn khuyên tôi là phải kiên cường đến cùng, muốn tôi phải kiên trì đợi loại thuốc mới được nghiên cứu phát minh ra, tôi vẫn luôn tưởng là bác sĩ đang nói dối thiện ý, hu hu hu vậy mà lại là sự thật, đột nhiên tôi muốn ăn cơm.]
[Không biết thuốc đặc trị này cần bao nhiêu tiền, nếu hơn trăm vạn hay ngàn vạn mà nói... chuyện này càng làm cho tôi khó chịu, có thuốc nhưng tôi không có tiền để cứu mẹ tôi.]
[Hy vọng có thể nhanh chóng được tiến xếp vào thuốc y tế nhà nước, cũng hy vọng giá cả có thể rẻ một chút.]
....
Bài báo cáo thí nghiệm thuốc này giống như một liều thuốc trợ tim vậy, chuẩn xác tiêm vào trong trái tim của những gia đình có người bị bệnh ung thư!
Bọn họ như đang lảo đảo đi trong màn đêm đen tối không thấy ánh sáng, cuối cùng lại có thể nhìn thấy được mặt trời.
Được cứu rồi!
Còn về giá cả, đó không phải chuyện mà đoàn đội của Khổng Tấn Hoa có thể trực tiếp quyết định, cần phải liên hệ đến bên đầu tư lớn nhất là Hứa Yểu, còn phải phối hợp với quốc gia.
Khổng Tấn Hoa nhớ lại phí tổn chi ra cho các hạng mục trong mấy năm nay, thở dài nói: “Giá cả ban đầu ít nhất cũng phải đến hai ba mươi vạn.”
Lão Lý khuyên nhủ: “Đây cũng là chuyện không có cách nào giải quyết.”
Thuốc vừa được nghiên cứu phát minh đưa ra thị trường lần đầu nhất định sẽ có giá vô cùng cao, dù sao đoàn đội nghiên cứu phát minh cũng cần kiếm tiền, không kiếm tiền thì cũng không có ai đi nghiên cứu phát minh, thuốc mới ở nước ngoài khi được đưa ra thị trường lúc đầu có thể bán đến mấy trăm vạn đến ngàn vạn!
Nhưng sau đó giá cả sẽ chậm rãi giảm xuống, một khi quốc gia ra tay đưa vào thuốc y tế nhà nước thì giá cả có thể lại giảm thêm.
Nhưng cho dù là giá hai ba mươi vạn nhưng ít nhất là có hy vọng.
“Các vị, sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm thân thể có bất kỳ dấu hiệu không khỏe nào xin lập tức liên hệ với chúng tôi, nhớ đi kiểm tra thân thể đúng hạn.” Khổng Tấn Hoa nhìn người bệnh và nhóm người nhà đẩy hành lý đi, cười hiền từ nói.
Lúc trước có vài người bệnh phải ngồi xe lăn đi vào, hiện tại là được người nhà dìu đi thẳng.
Tuy rằng hết bệnh rồi, nhưng dù sao thân thể cũng suy yếu, về đến nhà cần nghỉ ngơi mấy tháng cho tốt.
“Cảm ơn giáo sư Khổng, cảm ơn giáo sư Lý, cảm ơn mọi người.”
Một số bà lão ông lão dùng tiếng phổ thông giọng hơi nặng không nhịn được nói lời cảm ơn.
Nhược Nhược là bệnh nhân trẻ nhất hoạt bát nhất, trên đầu cô đội một cái mũ che khuất đi cái đầu trơn bóng, trước khi rời khỏi phòng thí nghiệm phất tay nói với Khổng Tấn Hoa: “Giáo sư Khổng, nhớ rõ ước định của chúng ta đó, sau này chúng ta sẽ gặp nhau ở đại học Trung y Hoa Hạ.”
Cô đam mê học y, mà lúc này đây sau khi được thí nghiệm thuốc cô càng kiên định suy nghĩ muốn học y.
Dùng hết khả năng của cô, con đường y học được lưu truyền cho thế hệ mới.
Khổng Tấn Hoa cười nói: “Tôi nhớ rồi.”
Mọi người trong đoàn đội nghiên cứu phát minh nhìn người bệnh cùng người nhà ngồi trên xe Hứa Yểu sắp xếp, dần dần biến mất ở trong tầm nhìn của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận