Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 245


Chu Thúy Lan cười gật đầu, hai người bọn họ chia nhau đi ở hai bên xe đạp, một tay Thôi Quốc Cường vịn đầu xe đạp, tay Chu Thúy Lan vịn đệm xe, đón gió biển chậm rãi đi về phía trước.
Hai người đều không nói gì, cùng nhau đón gió biển mát mẻ thoải mái lúc chạng vạng, hưởng thụ cuộc gặp gỡ muộn mấy chục năm này.
Bọn họ không phải người trẻ tuổi của thời đại này, bọn họ có phương thức ở chung của thời đại đó, không cần nói thêm gì, mọi thứ đều không cần phải nói ra.
Những bình luận khuyến khích Thôi Quốc Cường nắm tay của cư dân mạng vừa rồi cũng dần dần ít đi, đây tựa hồ mới là phong cách của thời đại bọn họ.
[Chờ mong bọn họ đi đến cuối con đường nhỏ bên bờ biển, nhất định sẽ có bất ngờ! Tổ tiết mục bố trí rất có dụng tâm.]
[Mặc dù bố trí có chút tầm thường, nhưng mặc kệ là đến bao nhiêu tuổi thì chỉ cần là con người đều sẽ cần cảm giác nghi thức.]
[Tôi nghe nói tổ tiết mục làm rất nhiều bong bóng, cổ vũ. Không có bơm thổi thì nhân viên công tác sẽ trực tiếp dùng miệng thổi, gò má phỏng chừng đều chua muốn chết, nhưng mà ông bà đáng giá!]
[Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng chụp màn hình rồi ha ha ha, chờ mong đêm nay thật lâu.]
Vô số cư dân mạng chờ mong bọn họ đi nhanh một chút, muốn cho bọn họ nhìn thấy nơi đính hôn tổ tiết mục cùng với tất cả vãn bối cùng nhau chuẩn bị.
Nhưng tay phải Thôi Quốc Cường nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u rồng, mồ hôi trong lòng bàn tay chảy ra làm cho ông có chút cầm không được. Lão đầu tử như là hạ quyết tâm, bỗng nhiên thoáng cái ngừng lại.
Hai người cách nhau một chiếc xe đạp của thế kỷ trước, dưới ánh đèn mờ nhạt của con đường nhỏ bên bờ biển, Thôi Quốc Cường hướng về phía Chu Thúy Lan gật đầu một cái, hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói: "Đồng... đồng chí Chu Thúy Lan, xin hỏi bà có nguyện ý trở thành người bạn già của tôi hay không?”
Ý cười trên mặt của tổ tiết mục đi phía sau lập tức cứng đờ, trên màn hình của phòng phát trực tiếp đều là dấu chấm hỏi.
Ủa, như thế nào lại cầu hôn trước vậy? Đây không phải là địa điểm cầu hôn mà bọn họ sắp xếp.
[Chắc tổ tiết mục khóc ngất ở WC mất thôi, uổng công hỗ trợ bố trí!]
[A a a thật sự quá dễ cắn kẹo, ông Thôi cũng đã không đợi được đến sân cầu hôn cuối con đường nhỏ bên bờ biển rồi, trực tiếp cầu hôn.]
[Ô ô ô ô, thật là khổ tận cam lai, chiến hữu trên chiến trường cả đời không quên, người phụ sau lưng cũng nên được gặp lại, kính chào tất cả quân tẩu cảnh tẩu! ]
Hốc mắt nội Thúy Lan đỏ lên, nhìn khuôn mặt khẩn trương của Thôi Quốc Cường lúc thì cười lúc thì khóc, hồi lâu sau Chu Thúy Lan đối mặt với Thôi Quốc Cường, cách một chiếc xe đạp, giơ tay phải lên đáp lễ: "Đồng chí Thôi Quốc Cường, tôi nguyện ý.”
Hứa Yểu ngồi ở trước phòng phát sóng trực tiếp, cũng không nhịn được mà bật cười.
Chờ được rồi.
Cuộc đời ông Thôi rốt cục cũng viên mãn, ông không còn là công cụ hình người cung cấp lần đầu gặp gỡ cho nam nữ chính, chiến hữu mà ông nhớ thương trong cuộc đời này, người trong lòng tạo thành tiếc nuối nửa đời trước đều tìm được.
Thân là một chủ cho thuê ưu tú, trợ giúp khách thuê nhà của mình hoàn thành giấc mộng không phải là chuyện rất bình thường sao?
Cho dù lần này Hứa Yểu không kiếm được bao nhiêu tiền, dù sao cô cũng không thiếu tiền.
Hứa Yểu đang suy nghĩ, bỗng nhiên dư quang thoáng nhìn trong phòng phát sóng trực tiếp, ông cụ Thôi được đáp lại lời cầu hôn chẳng những không quá cao hứng, ngược lại cau mày nhìn Chu Thúy Lan.
Ông nói: "Đồng chí Thúy Lan, động tác chào này của bà không chuẩn chút nào.”
Chu Thúy Lan: "......"
Toàn màn hình đều là "Hmm", "Ha ha ha ha cười c.h.ế.t tôi", "Chớ học theo cách lên tiếng của thẳng nam".
Thôi Quốc Cường thật sự nhìn không nổi cách chào của Chu Thúy Lan, dứt khoát bắt đầu giúp bà sửa lại một chút, sau đó lộ ra nụ cười hài lòng: "Đúng đúng đúng, chào như vậy mới là tiêu chuẩn nhất.”
Thôi Quốc Cường bỗng nhiên giật mình, nhìn bàn tay khô héo như vỏ cây già của mình, màu đỏ trong m.á.u theo cổ xông lên khuôn mặt, tiểu lão đầu đỏ bừng mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận