Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 241


Nhóm người Hứa Yểu dựa theo lời ông Thôi Quốc Cường dặn dò, thu dọn những thứ hoa quả này rồi mang về, chỉ để lại trước mộ từng bó hoa tươi cùng từng tấm ảnh chụp.
Thôi Quốc Cường tảo mộ trở về, rất nhiều cư dân mạng nhìn ảnh chụp phản hồi trở về thì cảm thấy ông Thôi hình như cô đơn hơn rất nhiều, nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh.
[Thế hệ trước kiên cường hơn chúng ta, người còn sống vĩnh viễn phải kiên cường đối mặt.]
[Ông Thôi yên tâm, sau này mộ ông Tôn sẽ không chỉ có ngài đi quét, sau này tôi cũng sẽ đi tảo mộ.]
[Tôi mãi mãi biết ơn những vị liệt sĩ đã từng cống hiến cho chúng ta, vậy nên chúng ta phải sống thật tốt và trân trọng tất cả những gì khó kiếm được.]
[Gần đây nước mắt là vì ông Thôi mà chảy, một học sinh trung học như tôi không biết có thể làm cái gì, nghĩ tới nghĩ lui hiện tại tôi chỉ có thể học tập thật tốt, đây mới là đền đáp tốt nhất.]
Vô số cư dân mạng phát biểu bình luận liên quan trên mạng, còn có rất nhiều cư dân mạng hẹn đi tảo mộ ông Tôn Kiến Bình.
Ông Tôn không có hậu nhân thì có sao đâu chứ? Về sau ngàn vạn đồng bào Hoa Hạ đều là hậu nhân, tiết Thanh Minh trước mộ phần Tôn Kiến Bình vĩnh viễn sẽ có một ngọn hương cháy dài.
Thôi Quốc Cường lại tìm Hứa Yểu, có chút ngượng ngùng hỏi: "Yểu Yểu, máy bay của cô có thể chở tôi tới Kinh Thị một chuyến không?"
Hiện tại Thôi Quốc Cường rốt cuộc đã biết Hứa Yểu là ai, chính là vị chủ nhà cho ông thuê tứ hợp viện kia.
Người tích cực tham gia đợt cứu trợ hỏa hoạn là cô, người vì giúp ông hoàn thành ước mơ mà ra sức đầu tư vào chương trình giải trí "Bên Nhau Tuổi Xế Chiều" cũng là cô.
Thôi Quốc Cường nghĩ lại làm phiền Hứa Yểu, ông cũng có chút ngượng ngùng.
Hứa Yểu thấy ông nắm chặt vải đỏ trong tay, bỗng nhiên có chút hiểu ý của ông Thôi Quốc Cường, cô cười gật đầu: "Được, tôi cũng muốn đi.”
Hứa Yểu bảo Hạ Phàm đi sắp xếp đường bay, bọn họ chuẩn bị xuất phát về Kinh Thị.
Dọc theo đường đi, Thôi Quốc Cường đều ngồi ở bên cửa sổ máy bay, nắm chặt vải đỏ nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng nói liên miên cằn nhằn: "Kiến Bình, cậu cũng coi như là người đã từng ngồi máy bay, đây chính là máy bay tốt nhất.”
“Chúng ta sắp tới Kinh Thị rồi, ha ha, tên nhãi cậu cũng chưa từng đi Kinh Thị đúng không? Bây giờ chúng ta cùng đi.”
Bọn họ rất nhanh đã đến Kinh Thị, Hứa Yểu mang theo một đống người đến tứ hợp viện mà ông Thôi Quốc Cường thuê lúc trước, mấy người Hứa Yểu thì ở những căn phòng không cho thuê khác.
Hơn ba giờ sáng, đồng hồ báo thức của Hứa Yểu còn chưa vang lên thì cô đã tỉnh lại, dựa theo bình thường Hứa Yểu tuyệt đối sẽ ngủ thẳng đến 12 giờ trưa, hôm nay cũng không biết vì sao, thân thể của cô đã có phản ứng, đầu óc rất nhanh tỉnh táo.
Sau khi Hứa Yểu tỉnh lại không bao lâu, toàn bộ tứ hợp viện đều sáng lên.
Tất cả mọi người đang rửa mặt, sau khi rửa mặt xong bọn họ liền cùng ông cụ Thôi Quốc Cường đi tới quảng trường, tìm vị trí tốt nhất.
Người chung quanh cũng càng ngày càng nhiều rồi lại ngay ngắn trật tự, mọi người lựa chọn vị trí của mình.
Có không ít người nhận ra Hứa Yểu và Thôi Quốc Cường, nhưng không ai vì Hứa Yểu mà thét chói tai như đuổi theo minh tinh, chỉ cùng Hứa Yểu nhìn nhau một phen, mọi người nhìn nhau cười một cái, ánh mắt lại một lần nữa tụ tập ở phía trước.
Trời còn tờ mờ sáng, đội hộ vệ quốc kỳ bước từng bước mạnh mẽ, vẻ mặt trang trọng xuất hiện trước mặt tất cả quốc dân, nghi thức chào cờ hôm nay đã bắt đầu.
Thôi Quốc Cường bỏ túi vải đỏ bọc đất phần mộ Tôn Kiến Bình kia vào n.g.ự.c trái, tại thời khắc quốc kỳ được kéo lên, Thôi Quốc Cường giơ lên tay phải duy nhất của mình cúi chào, cùng mọi người hát quốc ca.
Đám người dần dần tản đi, Thôi Quốc Cường nhìn quốc kỳ lay động trong gió, ông lấy ra vải đỏ bọc đất mộ phần Tôn Kiến Bình từ túi n.g.ự.c trái ra, cười nói: "Kiến Bình, hai anh em chúng ta coi như là người cùng đến Kinh Thị xem kéo quốc kỳ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận