Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 273


Vào mùa hè, Hứa Yểu vẫn thích các hoạt động trong nhà hơn.
Tài xế lái xe đến nơi, Hứa Yểu thỏa mãn uống trà sữa, Hứa Yểu thích vị trà sữa này, không biết Quý Chính Khanh có phải mua ngẫu nhiên hay không.
Chiếc xe chạy khoảng 20 phút và đậu ở một bãi đậu xe rộng rãi, hình như là một điểm thu hút khách du lịch.
Hứa Yểu kinh ngạc nhìn Quý Chính Khanh, nhưng Quý Chính Khanh đã mở ô che nắng cho Hứa Yểu nên cô đành phải xuống xe.
“Đây là địa điểm du lịch sao?” Hứa Yểu nhìn chung quanh, phát hiện mình chưa từng tới nơi này.
Gần đây, cô đã đến thăm rất nhiều danh lam thắng cảnh ở Kinh Thị và đi thăm rất nhiều nơi.
"Không, nơi này gần như không có ai cả, rất yên tĩnh."
Quý Chính Khanh ra hiệu cho Hứa Yểu vào bên trong, hai người che ô đi, Hứa Yểu cuối cùng cũng nhìn thấy tấm bảng treo trên cửa cách đó không xa có ghi - "Bảo tàng Quan Nhã"
Hứa Yểu chưa bao giờ nghĩ rằng Quý Chính Khanh sẽ chọn viện bảo tàng cho buổi hẹn hò đầu tiên, nó thực sự đáp ứng được yêu cầu của cô, Hứa Yểu nhìn chằm chằm vào anh rồi nói: "Anh đã tốn rất nhiều công sức để tìm được nơi này phải không?"
Quý Chính Khanh khẽ mỉm cười: "Cũng không mấy tốn sức."
Hứa Yểu chỉ vào tấm biển treo ở phòng bán vé: “Nhưng bảo tàng này hình như sắp đóng cửa.”
Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Quý Chính Khanh có một khắc cứng lại.
Đóng, đóng cửa?
Quý Chính Khanh nhìn tấm biển treo ở cửa phòng bán vé, cho thấy một tuần chỉ mở cửa vào thứ tư, thứ năm và hai ngày cuối tuần, bình thường viện bảo tàng đóng cửa nghỉ một ngày trong tuần.
Quý Chính Khanh đi tới trước phòng bán vé, bên trong chỉ có duy nhất một cô bán vé đang nằm ngủ trưa trên bàn, bên cạnh có một chiếc quạt điện nhỏ thổi vù vù.
Quý Chính Khanh: "..."
Có vẻ như thật sự không giống như đang hoạt động...
Quý Chính Khanh đè nén cảm giác "xuất sư bất lợi" đột ngột sinh ra này lại, gõ nhẹ vào cửa sổ hỏi: "Có thể mua vé sao?"
Viện bảo tàng tư nhân và viện bảo tàng công lập không hề giống nhau, viện bảo tàng công lập do nhà nước tiếp quản, đến viện bảo tàng công lập thăm quan chỉ cần xuất thẻ căn cước là có thể vào miễn phí, nhưng viện bảo tàng tư nhân thì kiếm lời từ vé vào cửa, cho nên phải mất phí mua vé để vào, chỉ là giá cả cũng khá hợp lý.
Cô bán vé nghe thấy tiếng động liền tỉnh lại, thấy có người tới mua vé, còn là một người đàn ông cao ráo đẹp trai, nhanh chóng phải ứng lại: "Mấy người? Một vé 58 đồng."
Quý Chính Khanh nói hai người, nhận lấy hai tấm vé mà cô bán vé đưa, cùng Hứa Yểu đi vào trong.
Đám người Lục Dã cũng nhanh chóng đến mua mấy tấm vé, định đi vào theo sau.
"Anh Lục, Quý tổng cũng thật là một nhân tài, ai lại đi hẹn hò ở cái viện bảo tàng chim không thèm ỉa này chứ?" Một vệ sĩ cầm tấm vé, nhịn không được mà phàn nàn.
"Tôi đã có ba bốn cô bạn gái, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa bạn gái đến viện bảo tàng." Một vệ sĩ khác nhỏ giọng phụ họa theo.
Viện bảo tàng hẳn sẽ không tạo ra bầu không khí ngọt ngào chứ?
Đám người Lục Dã giữ khoảng cách với đám người Hứa Yểu khoảng 20 mét, ánh mắt của Lục Dã vẫn luôn nhìn Hứa Yểu, vẻ mặt tương đối nghiêm túc.
"Anh Lục, nơi này chẳng thấy mấy người, anh thả lỏng chút đi."
Trái lại Lục Dã càng căng thẳng, nhíu mày nói: "Ít người càng nguy hiểm."
Thân phận hiện tại của Hứa Yểu đã khác, hiện tại cô đang có lưu lượng rất mạnh, gần như là một miếng bánh thơm ngon trong mắt những phần tử phạm pháp.
Đây là xã hội pháp trị, nếu Quý tổng đưa Hứa Yểu tới nơi đông người, ít ra phần tử phạm pháp sẽ cố kỵ đám đông xung quanh đi? Nơi ít người này, giả dụ có kẻ bắt cóc thật thì sẽ rất nguy hiểm.
Lời này của Lục Dã khiến tất cả vệ sĩ đều xốc lại tinh thần, chú ý mọi thứ xung quanh.
Trong bảo tàng thật sự không có người nào, bởi vì thời tiết quá nóng, khi đám người Hứa Yểu đi tới cổng lớn thì nhìn thấy mấy con mèo béo nhiều màu khác nhau nằm ngủ trên nền gạch men lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận