Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 430


Cho nên làm người phải biết khiêm tốn, ai biết “tiểu bạch” nào đó ở bên cạnh mình có thể là một đại lão giả heo ăn thịt hổ hay không?
Thật sự nên học đạo dĩ hòa vi quý nhiều vào a ha ha.
Sau khi Marcus đến bệnh viện, ông ngồi xe lăn đến phòng của Khổng Tấn Hoa.
Vị giáo sư này từ sau khi bị ung thư lại chịu sự thống khổ khi hóa trị, tính tình trở nên cổ quái, tất nhiên Khổng Tấn Hoa biết, ông mở lời: “Giáo sư Marcus, gần đây thân thể ngài như thế nào?”
Marcus dùng đôi mắt xanh xám như phủ đầy sương mù, nhìn chằm chằm rồi trực tiếp thừa nhận nói: “Tôi đã bắt đầu kháng thuốc, lúc này thuốc hóa trị không có tác dụng lớn đối với tôi, hơn nữa đợt hóa trị mới nhất tác dụng phụ của thuốc vô cùng to lớn, mắt của tôi đã không nhìn thấy.”
Hơn nữa mấy ngày sau ông còn điên cuồng nôn mửa, thậm chí là nôn ra máu.
Khổng Tấn Hoa kinh hãi, thời gian trước tại hội nghị nghiên cứu ung thư toàn cầu, vị giáo sư này còn có thể chậm rãi mà nói chuyện.
Marcus tiếp tục nói: “Xin hãy tha thứ cho việc giáo sư y học như tôi có thái độ ngạo mạn, nhưng tôi vẫn giữ thái độ hoài nghi về thuốc Trung y.”
Bàn tay tái nhợt của Marcus phút chốc nắm lấy tay xe lăn, thắt lưng cho ông dù bị bệnh nhưng vẫn ngồi thẳng tắp bỗng nhiên cong cong đi về phía Khổng Tấn Hoa và Lý Trường Đống, giọng nói trước giờ cao ngạo trở nên hèn mọn: “Nhưng là một bệnh nhân ung thư bình thường, tôi... hy vọng giáo sư Khổng và giáo sư Lý có thể cứu tôi một mạng hay không, để tôi tự mình thử thuốc.”
Lần đầu tiên người kiêu ngạo như Marcus cúi mặt khom lưng trướng người Hoa Hạ.
Người tiên phong toàn cầu trong lĩnh vực điều trị bệnh ung thư đầy cao ngạo này làm gì có khi nào cúi đầu của mình trước người khác chứ?
Mấy chục năm trước không có, mấy chục năm sau cũng sẽ không có, chỉ có hiện tại! ngay giờ khắc này!
Marcus có thể cảm nhận rõ ràng được rằng bản thân đang dần dần khó mà khống chế thân thể của mình, cảm giác như bên cạnh mình có một tử thần tay cầm lưỡi hái đang đứng bên cạnh mọi lúc mọi nơi, chuyện hắn ra đi gần như chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Không có người nào không sợ cái chết, đặc biệt là khi biết trước và phải chờ đợi cái c.h.ế.t buông xuống.
Khổng Tấn Hoa và Lý Trường Đống khiếp sợ nhìn vị chuyên gia ung thư phương tây nổi danh cao ngạo này, bọn họ hoàn hồn lại lập tức tiến lên đỡ tay phải của Marcus.
“Giáo sư Marcus quá lời rồi, chúng tôi đều là vì để y học tiến bộ mà làm.” Khổng Tấn Hoa đỡ giáo sư Marcus rồi nói.
Để cho một giáo sư già từ trước đến nay luôn kiêu ngạo vì để có thể sống tạm bợ mà mở miệng xin bọn họ, quả thật là chuyện không dễ dàng.
Marcus lại nói: “Mặt khác tôi nhìn thấy báo cáo kiểm nghiệm, cũng đích xác muốn tự mình thử nghiệm thuốc, như vậy có thể cảm thụ càng trực quan hơn.”
Ông già Marcus này có lẽ có không ít tật xấu, nhưng một lòng quan tâm đến y học là thật, thuốc hóa học ông mới nghiên cứu chế tạo ra để trị bệnh ung thư ông cũng dám tự mình dùng thử, chỉ có tự bản thân trải nghiệm mới càng hiểu rõ tác dụng thuốc.
Khổng Tấn Hoa biết nếu Marcus qua đời, đó sẽ là tổn thất rất lớn cho toàn bộ phương diện nghiên cứu ung thư, thành quả nghiên cứu ung thư của ông vô cùng nổi bật.
Hai bên sau khi giao lưu quyết định xong, Marcus nhờ trợ lý đệ trình đơn xin thử thuốc của nhân viên nước ngoài.
Tai nghe không bằng mắt thấy, ông thật sự muốn tự mình trải nghiệm một chút thuốc đặc trị ung thư mà gần đây toàn cầu đều sôi nổi nghị luận rốt cuộc có công hiệu như thế nào.
“Tôi có thể hỏi giáo sư Marcus một chút không, trước đó ở trong hội nghị nghiên cứu và thảo luận ung thư toàn cầu vì sao ông lại có địch ý đối với tôi?” Khổng Tẩn Hoa cũng không phải là cố ý chọn lúc này để bới móc, chỉ là ông thật sự tò mò.
Khuôn mặt già nua tái nhợt của Marcus chợt thoáng xuất hiện sự xấu hổ nhè nhẹ, quả nhiên người khác không đề cập tới không có nghĩa người ta là kẻ ngốc, lúc trước ông tỏ ra thù địch người ta vẫn nhớ rõ lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận