Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 320


Điện thoại Hứa Yểu để trong túi rung lên, cô lấy điện thoại ra nhận máy, bên kia truyền đến một giọng nam từ tính dễ nghe:
"Cô Hứa Yểu, buổi đấu giá của chúng tôi còn 45 phút nữa là bắt đầu rồi, cô có cần chúng tôi sắp xếp xe tới đón cô không?"
Hứa Yểu nhìn chằm chằm văn vật đầu rắn, khóe môi cong cong: "Được, tôi biết rồi, không cần đón tôi.”
Hứa Yểu cúp điện thoại, mỉm cười nhìn về phía Quý Chính Khanh: "Vị hôn phu, hội đấu giá Tô Đức Sĩ có phải đã tự lập quy tắc hay không, nếu bán ra đồ dỏm sẽ bồi thường gấp ba lần?"
Quý Chính Khanh bật cười.
Hứa Yểu chậm rãi đặt điện thoại vào trong túi xách của cô, xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng nói: "Quay về hội đấu giá đầu rắn.”
Đầu rắn là văn vật kinh thế được toàn cầu chú ý, dù thế nào cô cũng sẽ lấy được mấy trăm triệu?
Phải không?
Hứa Yểu quay mặt ra ngoài, vừa phân phó cho Hạ Phàm đang đi theo mình: “Hạ Phàm, lấy biệt thự nhỏ này làm trung tâm, kiểm tra cẩn thận toàn bộ tầng hầm của các biệt thự nhỏ xung quanh cho tôi.”
Nói không chừng sẽ có một số bất ngờ đó?
Muốn diệt cỏ thì phải diệt tận gốc.
Hạ Phàm hiểu ý của Hứa Yểu, biết rõ hôm nay hắn không thể đến buổi đấu giá với Hứa Yểu được, Hạ Phàm nhìn Lục Dã đi cách cô hai mét, giọng điệu cẩn thận nói: “Lục Dã, khoảng thời gian này vất vả cho anh rồi.”
Nếu như lúc trước Hứa Yểu là người nổi tiếng thì bây giờ cô rất khả năng trở thành mục tiêu của những người khác.
Lục Dã trịnh trọng gật đầu: “Xem ra những vệ sĩ vừa bay đến của chúng ta không đủ.”
“Cô Yểu Yểu, tôi đề nghị tuyển lính đánh thuê của người ngoài làm vệ sĩ hộ tống chúng ta về nước.”
Đám người đó chỉ cần trả thù lao, ngay cả đi đến những nơi có chiến tranh để cứu người cũng không có vấn đề gì, có lẽ thuê về để bảo đảm an toàn của cá nhân sẽ rất dễ.
Hứa Yểu lại để Lục Dã trực tiếp đi thu xếp, cô muốn quay lại hội đấu giá Tô Đức Sĩ.
Hứa Yểu ngồi trên xe rồi quay lại địa điểm đấu giá một lần nữa, cô nhìn qua cửa xe đã nhìn thấy quản lý nhà đấu giá cùng một nhóm nhân viên đang đứng ở cửa đấu giá cách đó hàng chục mét.
Hứa Yểu xùy nhẹ ~, cười nói với Quý Chính Khanh: “Nhìn bọn họ nhiệt tình với chúng ta kia.”
Rời đi thì ra tiễn, quay lại còn tiếp đón.
Nếu không phải cô từ chối, người bán đấu giá còn muốn sắp xếp một chiếc xe đặc biệt đến đó cô, thái độ phục vụ này có ai không khen ngợi được?
Quý Chính Khanh một tay chống cằm, nhìn người quản lý đang mỉm cười, có chút giễu cợt ở ngoài xe.
Chiếc xe to lớn của Hứa Yểu đến cửa ra vào, quản lý buổi đấu giá bước lên mở cửa xe cho Hứa Yểu, nhiệt tình nói: “Cô Hứa Yểu, chào mừng cô quay lại.”
Hứa Yểu mỉm cười: “Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi à?”
Quản lý nhìn đồng hồ, trả lời: “Vẫn còn mười phút nữa mới đến nửa sau của cuộc đấu giá bắt đầu. Cô có thể vào ghế ngồi uống chén trà là có thể bắt đầu.”
Hứa Yểu khẽ nhíu mày thở dài nói: “Sao lại bắt đầu sớm như vậy? Tôi vừa về xử lý một số chuyện gia đình, còn chưa kịp ăn trưa.”
Quản lý nghe vậy trong lòng thầm đắc ý, thấy không? Gấp gáy về xử lý chuyện gia đình nhưng vẫn muốn quay lại tham gia hội đấu giá đầu rắn, ngay cả cơm trưa cũng không kịp ăn!
Sáng nay hai cô gái Tây Phương kia đắc tội với Hứa Yểu thì sao? Những doanh nhân Hoa Hạ này chỉ có thể nhịn. Mấy năm gần đây, hội đấu giá của họ như xem là nắm bắt ý tưởng của các doanh nhân Hoa Hạ.
Nụ cười trên mặt quản lý càng sâu hơn, cười nói: “Trước tiên tôi sắp xếp một chút đồ ăn nhẹ cho cô. Cô thấy sao? Sau khi buổi đấu giá kết thúc tôi sẽ mời cô dùng bữa.”
Quá trình đấu giá một mặt hàng thật sự diễn ra rất nhanh, có đồ đấu giá quyết định một vật chỉ mất mấy phút. Cái đầu rắn này thu hút rất nhiều sự chú ý, cùng lắm thì đấu giá hai ba mươi phút là đủ rồi.
Dù sao thời gian bắt đầu lúc trước cũng không thể vì một mình Hứa Yểu mà thay đổi, dù sao Hứa Yểu cũng chưa chắc đã là kim chủ lấy được đầu rắn hay không còn chưa biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận