Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 387


[Dự án biển này không có chục tỷ khó mà bắt được? Lần trước Hứa Yểu mới mua du thuyền giá mấy tỷ, còn có thể có hơn mười tỷ để chơi cái này sao?]
[Nhìn hiện trường có nhiều người như vậy, lại nhớ tới hội đấu giá Tô Đức Sĩ a, lần này không liên quan gì tới tinh thần dân tộc, nếu đã muốn đoạt, hẳn sẽ không ai nhường Hứa Yểu, thế này còn không phải đánh lên tới trời sao? Thần tiên đánh nhau.]
Nhóm người Hứa Yểu đi vào, chỉ thấy khắp hội trường là các loại tuyên truyền, trên màn hình siêu lớn không ngừng chiếu bản thiết kế của dự án "Đất Trời Trên Biển".
Bọn họ sẽ xây một cây cầu nối liền Hương Giang với Đất Trời Trên Biển, mảnh đất được tạo thành từ việc lấp biển sẽ được xây dựng thành hình mặt trời, ở giữa là một khối lục địa hình tròn cực lớn, mà chung quanh sẽ xây dựng 66 tòa biệt thự nhỏ tựa như tia sáng mặt trời.
Hoàng Gia Khánh nhìn tuyên truyền, không ngừng khen ngợi: "Quá đỉnh thật sự quá đỉnh, khó trách cha tôi cũng muốn lấp biển tạo đất liền ở Nam Dương!"
Bên phía Nam Dương bọn họ cũng không kém Hương Giang là mấy, nhiều đất lắm tài nguyên, thật sự có thể học kinh nghiệm, thậm chí còn có thể hợp tác với xí nghiệp có kỹ thuật lấp biển tạo đất liền tốt của Hoa Hạ, tiền không thành vấn đề.
Hứa Yểu nhìn xung quanh, nhíu mày thoáng thấy cách đó không xa có một người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm cô, tuổi còn trẻ, hơn nữa dáng dấp cũng khá tốt.
Ánh mắt hai người chạm nhau, người nọ sải bước đi về phía Hứa Yểu, Lục Dã lập tức chú ý người nọ, người nọ đưa bàn tay ra muốn thực hiện nghi thức hôn tay thì bị hắn quyết đoán đánh xuống.
Lực tay Lục Dã rất mạnh, Hoắc Đình bị đau, đau đến gương mặt có chút vặn vẹo.
"...... Hứa tiểu thư, vệ sĩ của cô có chút không hiểu chuyện."
Ai vậy?
Hứa Yểu: "Tôi không cảm thấy vậy."
"Còn chưa tự giới thiệu, tôi tên Hoắc Đình, là người đã đấu giá với cô ở buổi đấu giá trước đó." Hoắc Đình đưa bàn tay bị đánh đến đỏ ửng ra sau lưng, cười mở miệng nói.
Hứa Yểu: "......"
Nguyên nam chủ bị úng não à?
"Hoa hôm trước là anh tặng?"
Hoắc Đình không nghĩ tới Hứa Yểu còn nhớ rõ, tuy rằng không nhận hoa của hắn, nhưng nhớ rõ hắn, thú vị.
"Là tôi tặng."
Lúc trước hắn để ý Hứa Yểu ở lại khách sạn kia, cho nên liền tặng hoa.
Hoắc Đình chú ý vẻ mặt Hứa Yểu, hắn nhướng mày nói: "Hứa tiểu thư, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, cô không thích cách tôi theo đuổi sao?"
Hứa Yểu thiếu chút nữa bị bá tổng này làm cho bật cười: "Tôi thích người Hoa."
Ai mẹ nó thích loại phương thức theo đuổi cuồng bám đuôi này chứ, cô lại không có bệnh!
Hoắc Đình trong nháy mắt hiểu được ý của Hứa Yểu, cô oán hận quốc tịch của hắn a, lần trước trong hội đấu giá vẫn cứ tranh đấu với hắn là bởi vì cô cảm thấy hắn không có quốc tịch Hoa Hạ, không thể cam đoan nhất định đem đầu rắn mang về nước.
Hoắc Đình tuy mang quốc tịch nước ngoài, nhưng trong m.á.u chảy huyết mạch Hoa Hạ chính tông, mấy năm nay hắn cũng muốn giống như tập đoàn Quý thị, đem trọng tâm phát triển từng bước quá độ đến trong nước.
Cho nên Hoắc Đình mỉm cười nói: "Tôi có thể nhập tịch lần nữa."
Hứa Yểu: "......"
Hứa Yểu có chút bất lực, nguyên nam chính này sao không đi dây dưa Liễu Nghênh Hạ, chạy tới dây dưa cô? Cô chỉ là bia đỡ đạn không xuất hiện mấy lần trong nguyên văn.
Hứa Yểu chân thành khuyên nhủ: "Kỳ thật, không phải chó mèo nào Hoa Hạ cũng sẽ nhận."
Không phải Hứa Yểu ghét bỏ hắn, quốc tịch Hoa Hạ cũng không dễ lấy như vậy.
Sắc mặt Hoắc Đình tại một khắc kia trở nên cực kỳ khó coi, cơ bắp toàn thân hắn phút chốc căng lên, vẻ mặt tức giận nhìn Hứa Yểu.
Sống 28 năm, Hoắc Đình vẫn luôn là sự tồn tại chúng tinh phủng nguyệt, chưa bao giờ bị ghét bỏ như vậy, lại còn bị Hứa Yểu so sánh với chó mèo.
Hứa Yểu thưởng thức khuôn mặt sắp không duy trì được của nguyên nam chính, âm thầm thở dài thật sâu.
Các vị có thấy không, không thể tìm loại đàn ông tâm tình không ổn định này, nhìn Quý Chính Khanh người ta xem, lúc trước cô điên cuồng túm lấy anh nhổ lông cừu, tâm tình anh vẫn ổn định, cũng không thấy như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận