Được Kế Thừa Trăm Tòa Nhà, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 318


Quý Chính Khanh ở bên cạnh gật đầu: "Ông Lý nói rất đúng.”
Ông Lý đau lòng nói: "Văn vật trân quý như vậy mà vứt bừa bãi trên mặt đất? Không phải con người mà!”
Hạ Phàm ở bên cạnh vẻ mặt áy náy nói: "Ông Lý, tôi sợ tự ý động sẽ tạo thành hư tổn đối với những văn vật này, cho nên cứ để như vậy trên mặt đất chờ hai người tới.”
Ông Lý khen ngợi hành động của Hạ Phàm, người không hiểu thì đừng đụng lung tung.
Người nước ngoài không quý trọng đồ nhà bọn họ, người trong nhà chẳng lẽ còn không biết quý trọng chút à?
"Đợi đã, đây là...tượng chim đồng ngũ hành? Đây không phải là hiện vật cổ quốc bảo của chúng ta bị mất ở viện bảo tàng XX mười năm trước sao? Nhìn xem hoa văn này đều tràn ngập học thuyết Ngũ Hành, thật sự tinh tế." Ông Lý quả thực vô cùng vui vẻ, nhìn thấy bình rượu hình chim đồng rơi trên mặt đất, tấm tắc khen bảo vật.
Ông Lý giống như tiến vào thế giới riêng, mặc cho ai cũng không gọi được ông.
Hứa Yểu không có nhiều hiểu biết về văn vật, chỉ có thể dựa vẻ ngoài để đánh giá có tinh xảo hay không, từng món đồ trong này Hứa Yểu xem vẻ ngoài , chỉ cảm thấy thậm chí còn đẹp hơn món vừa rồi ở hội đấu giá Tô Đức Sĩ, cho dù là bụi đất cũng không thể che được.
Quý Chính Khanh cũng có nghiên cứu về văn vật liền kéo Hứa Yểu qua nhỏ giọng nói: "Hẳn là thật.”
Hứa Yểu nhìn mấy thứ này, lộ ra nụ cười ý vị sâu xa.
Rất hiển nhiên, nhà cô luôn không có người đã trở thành một nơi giấu đồ tuyệt vời của một số người, dù xảy ra chuyện bọn họ cũng không đá động tới chủ nhà cách xa vạn dặm.
Những người này sợ là không ngờ tới chủ nhà mười mấy năm cũng không sắp xếp người đến xem một lần, trong lúc bất chợt lại tới, đánh một cái trở tay không kịp.
Họ có dám gọi cảnh sát sao? Chắc chắn là không dám. Hứa Yểu bỗng nhiên đặc biệt muốn cho đám người này gãy răng cũng phải nuốt xuống, đôi mắt cô chớp chớp, đang suy nghĩ gì đó.
"Lũ súc sinh này, cứ tùy tiện ném những bảo bối này xuống đất như vậy, tất cả đều là súc sinh! Tốt xấu gì cũng để trong tủ chứ!" Ông Lý vừa tán thưởng vừa mắng, bận rộn đến quên cả trời đất.
Hứa Yểu ở phía sau bỗng mở miệng: "Ông Lý, không thể nói như vậy.”
Ông Lý chợt cảm thấy bất mãn, mấy thứ này cái nào không phải quốc bảo? Đối xử với nó như vậy còn không thể mắng một câu?
Thật ngại quá, mấy thứ này cô không phân biệt được, nhưng cô muốn nẫng tay trên.
Hứa Yểu nhìn những văn vật phủ bụi này nháy mắt mấy cái, cô mang đồ nhà mình về nhà không thành vấn đề chứ?
Vì thế Hứa Yểu nhẹ nhàng nói: "Đồ để ở nhà tôi chính là vật phẩm cá nhân của tôi, ông Lý ngài đừng nói lung tung, đây là đồ sưu tầm tổ tiên để lại cho tôi.”
Một câu đơn giản, tất cả mọi người ở đây đều hiểu ý Hứa Yểu.
Hứa Yểu đi theo Lục Dã lạnh nhạt nói: "Sắp xếp cho tôi hơn trăm vệ sĩ.”
Cô dám nẫng tay trên thì phải đắc tội với một số người, cô phải cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho bản thân, thậm chí Hứa Yểu còn muốn về nước tại chỗ, bây giờ nước E không tính là an toàn với cô.
Lục Dã hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức gật đầu đồng ý.
Nhóm người Hứa Yểu ngồi xổm bên cạnh họng chuyện, mỗi lần ông Lý xem một món đều nói là quốc bảo, còn có thể nói ra nguồn gốc ban đầu.
“Này - - trong túi này là cái gì?” Ông Lý kinh ngạc nhìn cái túi vải khá mới trong góc.
Cái túi vải này cùng bụi đất chung quanh có khác biệt rất lớn, giống như mới bỏ vào không bao lâu.
Hứa Yểu trong lòng khẽ động, lập tức cẩn thận mở dây buộc túi vải, lộ đồ bên trong ra.
Khoảnh khắc Hứa Yểu nhìn thấy đồ vật bên trong, đầu óc trống rỗng, cho dù sớm chuẩn bị vẫn khó chịu được một màn trước mặt.
Mọi người ở đây đều trợn tròn mắt, Hứa Yểu không tin nổi nói: "Đầu rắn?”
Đầu rắn ở chỗ này, vật phẩm đấu giá cuối cùng của hội đấu giá Tô Đức Sĩ hôm nay là vật gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận